Hàn Lâm đi vào công ty của Mộc Cẩn Hiền, Mộc Cẩn Hiền cũng là chồng của mình, vì thế cậu không thể trơ mắt nhìn hắn bị người khác cướp đi được.
"Hàn tiên sinh." Nhìn thấy Hàn Lâm, cô thư ký lập tức đứng lên, tuy chuyện của Hàn Lâm với Mộc Cẩn Hiền làm xôn xao dư luận, nhưng dù sao Hàn Lâm cũng là bà chủ, nên đương nhiên cô thư ký cũng không dám đắc tội tới.
Hàn Lâm cười nhẹ hỏi cô thư ký: "Tổng giám đốc có ở đây không?"
Cô thư ký áy náy nói với Hàn Lâm: "Tổng giám đốc ra ngoài rồi ạ."
Hàn Lâm cũng không thấy thất vọng gì: "Thế à! Vậy tôi vào phòng chờ hắn."
Hàn Lâm vặn khóa cửa, bước vào phòng làm việc của Mộc Cẩn Hiền, căn phòng lấy màu trắng đen làm chủ đạo trông rất lạnh lẽo, lúc Hàn Lâm ngồi xuống ghế sofa, thì ánh mắt lại bị một tấm ảnh đặt trên bàn của Mộc Cẩn Hiền hấp dẫn, bèn bước đến gần nhìn tấm hình kia, đôi mắt Hàn Lâm tựa như dấy lên một ngọn lửa.
Đó là Trác Hạo Hi! Người trong hình lại là Trác Hạo Hi!
Người trong hình khoác một chiếc áo lông dày cộm, cứ như được bọc lại hết cả người chỉ chừa mỗi cái đầu lộ ra ngoài, biểu cảm trên mặt thì lại ngu ngu ngốc ngốc, trông rất ấu trĩ buồn cười.
Hàn Lâm siết chặt tay, vậy mà lại là Trác Hạo Hi, chẳng phải Mộc Cẩn Hiền ghét Trác Hạo Hi nhất sao? Tại sao tự dưng lại quan tâm tới người kia thế chứ?
Cửa bị mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cut-lao-tu-khong-can-nguoi-nua/3017373/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.