Hàn Lâm ngồi trước gương trang điểm nhìn gương mặt của mình, mà tức giận quơ tay cầm lấy chậu thủy tinh đập lên chiếc gương trước mắt, mình cũng sẽ dần dần già đi, nếu như bây giờ mình còn không chịu kéo trái tim của Mộc Cẩn Hiền lại, thì sau này còn có có hi vọng gì nữa chứ, nghĩ đến kết cục của Trác Hạo Hi, khiến Hàn Lâm không khỏi run rẫy.
Hàn Lâm nhìn chiếc khuyên tai trên tai, đột nhiên thấy tức giận khôn cùng, bèn lập tức tháo chiếc khuyên tai xuống rồi vứt ra ngoài cửa sổ, cứ là đồ của Trác Hạo Hi, mình cũng chẳng muốn giữ lại, quyết định không cho người kia làm phiền cuộc sống của mình nữa.
Trác Hạo Hi đã chết, lúc người kia còn sống còn không đấu lại mình, đến khi chết rồi thì lấy cái gì đòi đấu với mình chứ.
"Cô cầm cái gì đấy?" Mộc Cẩn Hiền thấy một người giúp việc đang lén lút cầm thứ gì đó.
Người giúp việc nhìn thấy Mộc Cẩn Hiền mà giật cả mình, bèn lục tục giấu bàn tay ra phía sau, trên mặt mang đầy vẻ hoang mang.
Mộc Cẩn Hiền kéo bàn tay đang giấu phía sau của người giúp việc ra, sau đó gở bàn tay đang nắm lại thật chặt, thì một chiếc khuyên tai màu bạc đập vào mắt hắn, làm trái tim Mộc Cẩn Hiền hẫng mất một nhịp, Thiên Hải Dạ Chi Tâm...
Đây là món quà Trác Hạo Hi tặng cho mình khi đó, Mộc Cẩn Hiền nhớ tới Trác Hạo Hi của lúc đấy, ánh mắt đong đầy vẻ mong chờ, khóe miệng còn khẽ mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cut-lao-tu-khong-can-nguoi-nua/3017371/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.