"Mộc Cẩn Hiền, cậu có thấy Hạo Hi không? Nó ra ngoài nãy giờ vẫn chưa về nữa." Trác Phi Dương lo lắng gọi cho Mộc Cẩn Hiền, nếu như có thể, thì cô cũng không muốn tiếp xúc với người kia cả đời này, nhưng mà Trác Hạo Hi mất tích, cô không thể không nhịn nỗi chán ghét mà liên lạc với Mộc Cẩn Hiền.
Mộc Cẩn Hiền nghe thấy giọng nói của Trác Phi Dương mà nhíu mày lại: "Tôi không có thấy cậu ta, hơn nữa quan hệ của tôi với cậu ta đã kết thúc từ lâu rồi, tôi xin cô đừng làm phiền tôi nữa được không?"
"Cậu có còn là người hay không Mộc Cẩn Hiền? Trác Hạo Hi bị mù mới yêu loại người như cậu đấy." Trác Phi Dương tức đến hộc máu nói.
Mộc Cẩn Hiền cúp điện thoại, lộ ra một nụ cười nhạt: "Mắt bị mù sao?"
Hàn Lâm bước ra từ trong phòng tắm, ngạc nhiên hỏi: "Ai gọi vậy anh?!"
Mộc Cẩn Hiền nhún vai: "Gọi nhầm thôi."
Hàn Lâm cười mỉm, cũng không hỏi nhiều chỉ nhẹ nhàng đáp: "Ra là vậy!"
Mộc Cẩn Hiền ôm Hàn Lâm vào trong lòng, Hàn Lâm ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Mộc Cẩn Hiền ngắm nhìn gương mặt của Hàn Lâm mà không kìm lòng được so sánh với Trác Hạo Hi, đôi mắt không lớn như của Trác Hạo Hi, biểu cảm cũng không cuốn hút như Trác Hạo Hi, chỉ là vừa mắt hơn Trác Hạo Hi thôi, nhưng thật sự chỉ vừa mắt hơn người kia thôi sao? Tức khắc, Mộc Cẩn Hiền ngây ra...
Mộc Cẩn Hiền cúi người xuống định hôn Hàn Lâm, thì một vệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cut-lao-tu-khong-can-nguoi-nua/3017369/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.