Chương trước
Chương sau
"Mộc Cẩn Hiền, cậu có thấy Hạo Hi không? Nó ra ngoài nãy giờ vẫn chưa về nữa." Trác Phi Dương lo lắng gọi cho Mộc Cẩn Hiền, nếu như có thể, thì cô cũng không muốn tiếp xúc với người kia cả đời này, nhưng mà Trác Hạo Hi mất tích, cô không thể không nhịn nỗi chán ghét mà liên lạc với Mộc Cẩn Hiền.

Mộc Cẩn Hiền nghe thấy giọng nói của Trác Phi Dương mà nhíu mày lại: "Tôi không có thấy cậu ta, hơn nữa quan hệ của tôi với cậu ta đã kết thúc từ lâu rồi, tôi xin cô đừng làm phiền tôi nữa được không?"

"Cậu có còn là người hay không Mộc Cẩn Hiền? Trác Hạo Hi bị mù mới yêu loại người như cậu đấy." Trác Phi Dương tức đến hộc máu nói.

Mộc Cẩn Hiền cúp điện thoại, lộ ra một nụ cười nhạt: "Mắt bị mù sao?"

Hàn Lâm bước ra từ trong phòng tắm, ngạc nhiên hỏi: "Ai gọi vậy anh?!"
Mộc Cẩn Hiền nhún vai: "Gọi nhầm thôi."

Hàn Lâm cười mỉm, cũng không hỏi nhiều chỉ nhẹ nhàng đáp: "Ra là vậy!"

Mộc Cẩn Hiền ôm Hàn Lâm vào trong lòng, Hàn Lâm ngoan ngoãn nhắm mắt lại, Mộc Cẩn Hiền ngắm nhìn gương mặt của Hàn Lâm mà không kìm lòng được so sánh với Trác Hạo Hi, đôi mắt không lớn như của Trác Hạo Hi, biểu cảm cũng không cuốn hút như Trác Hạo Hi, chỉ là vừa mắt hơn Trác Hạo Hi thôi, nhưng thật sự chỉ vừa mắt hơn người kia thôi sao? Tức khắc, Mộc Cẩn Hiền ngây ra...

Mộc Cẩn Hiền cúi người xuống định hôn Hàn Lâm, thì một vệt màu bạc đập vào mi mắt, Mộc Cẩn Hiền không khỏi giật thót một cái: "Thiên Hải Dạ Chi Tâm..." Chiếc khuyên tai này là chiếc khuyên tai phiên bản giới hạn của công ty trang sức lớn nhất trong nước, có giá cả trăm triệu, mặc dù Trác Hạo Hi là cậu ấm Trác gia, nhưng dường như trong tay cũng chẳng dư dả là bao.
Mộc Cẩn Hiền lang mang nhớ lại, vào lúc Mộc Cẩn Hiền nhìn vào chiếc khuyên tai ở trên tai Hàn Lâm thì đột nhiên có một ánh mắt cực kỳ bi thương và lạnh lẽo hiện lên trong lòng, Mộc Cẩn Hiền cảm thấy tim của mình đập nhanh hơn gấp mấy lần, hắn bèn nhăn mày lại, chẳng hiểu tại sao mình lại nhớ tới người kia mãi.

Hàn Lâm mở mắt ra nhìn hắn: "Sao vậy anh?"

Mộc Cẩn Hiền lắc lắc đầu: "Không có gì."

Hàn Lâm cười dịu dàng: "Không có gì là tốt rồi."

"Đúng rồi, hôm nay em có thấy Trác Hạo Hi không?" Mộc Cẩn Hiền hỏi.

Hàn Lâm ngơ ngác nhìn hắn: "Sao tự dưng nghĩ tới cậu ấy thế? Em không có thấy! Anh có gửi thiệp mời cho cậu ấy hả? Nhưng cho là anh có gửi, thì em nghĩ cậu ấy cũng chẳng đến đâu."

"Vậy à?" Bỗng dưng Mộc Cẩn Hiền cảm thấy hơi bị mất mát, nhưng cũng không biết bản thân mình cảm thấy mất mát cái gì nữa.
Bàn tay giấu trong chăn của Hàn Lâm siết lại thật chặt, cuối cùng Mộc Cẩn Hiền vẫn quan tâm tới người kia.

Mộc Cẩn Hiền hôn lên môi của Hàn Lâm, nhưng trong đầu chỉ toàn nhớ đến những lúc hôn môi với Trác Hạo Hi, ngay lập tức mà tẻ nhạt đứng dậy.

Hàn Lâm thiêm thϊếp chìm vào trong giấc ngủ, đến khi tỉnh lại mới nhận ra chỗ nằm bên cạnh đã trống trơn từ bao giờ, không thấy Mộc Cẩn Hiền đâu khiến Hàn Lâm lo sợ vô cùng, rồi mới phát hiện ra ánh sáng chập chờn ngoài cửa sổ, Hàn Lâm nhẹ bước ra ngoài: "Tại sao anh lại hút thuốc thế?"

Mộc Cẩn Hiền nhìn thấy Hàn Lâm, bèn lẳng lặng dập tắt điếu thuốc: "Không có gì, bỗng dưng nhớ tới vài vụ khó giải quyết ở công ty, nên tự nhiên muốn hút thuốc thôi."

Hàn Lâm chắp hai tay ra sau lưng, đan xen mấy ngón tay vào nhau: "Vậy à! Tụi mình vừa kết hôn mà, nên anh tạm thời gác mấy chuyện phiền lòng qua một bên trước đi, dù sao thì tiền muốn kiếm lúc nào mà chả được."
Mộc Cẩn Hiền gật đầu: "Em nói thế cũng đúng."

Hàn Lâm tức điên ngồi trên sofa, nắm chặt mấy tấm hình trong tay, mặc dù đã biết Mộc Cẩn Hiền cả thèm chóng chán, nhưng Hàn Lâm lại không ngờ, Mộc Cẩn Hiền kết hôn với cậu chưa đầy một tháng là đã qua lại với người khác rồi.

Có câu "Hoa nhà vẫn thơm hơn hoa dại", nếu đã là người đàn ông có quyền thế thì sẽ ra ngoài lăng nhăng chút ít, tuy biết Mộc Cẩn Hiền chỉ gặp dịp thì chơi thôi, nhưng Hàn Lâm vẫn cảm thấy khó chịu. Mà thứ càng làm cho Hàn Lâm khó chịu hơn là mấy người mà Mộc Cẩn Hiền qua lại đều giống ít hoặc nhiều hơn Trác Hạo Hi, nam có mà nữ cũng có, nam thì thôi, nhưng nếu như là phụ nữ, lỡ bất cẩn làm có thai thì sao, Hàn Lâm đứng bật dậy.

Cha mẹ của Mộc Cẩn Hiền không đồng ý hôn sự này, nếu như Mộc Cẩn Hiền còn để lại vết nhơ cho bản thân ở bên ngoài, Hàn Lâm bèn cười khổ, cảm thấy mình đa nghi như đàn bà ấy.
Tiếng chuông cửa vang lên, Hàn Lâm cẩn thận giấu ảnh đi, sau đó đứng dậy mở cửa, Hàn Kì mỉm cười nói với Hàn Lâm: "Em khỏe không?"

Hàn Lâm cười khổ, trước đây khi chưa kết hôn với Mộc Cẩn Hiền, ánh mắt hắn luôn đặt trên người mình, mình muốn gì thì sẽ chiều mình theo cái đó, thế nhưng khi kết hôn xong, Mộc Cẩn Hiền trái lại còn đối xử lạnh nhạt với mình hơn. "Vẫn tốt, hắn đối xử với em tốt lắm anh ạ." Kể ra thì Mộc Cẩn Hiền vẫn đối xử rất mềm mỏng với mình, chỉ là cứ có cảm giác thiếu chút gì đó.

Hàn Kì nhìn vẻ mặt của Hàn Lâm mà thở dài: "Em trai à! Thân phận của Mộc Cẩn Hiền đặc biệt, vì vậy em không thể hy vọng sau khi hắn có em rồi, thì sẽ không đụng tới người khác nữa, chỉ cần hắn thừa nhận một mình em là đã tốt rồi."

Hàn Lâm ngẩng đầu lên nhìn Hàn Kì, nói: "Anh à, những điều anh nói em đều hiểu cả, em cũng biết, một người đàn ông không sinh con được như em, làm sao có thể hi vọng hắn chấp nhận cả đời với một mình em thôi chứ, nhưng mà nhanh quá anh ơi, mới có một tháng mà hắn đã ra ngoài đàng điếm rồi, đã thế lại còn làm ai cũng biết hết."
Hàn Lâm vì tức giận mà đỏ bừng cả mặt, bây giờ mỗi khi cậu bước chân ra ngoài là sẽ nghe thấy người khác dè bỉu sau lưng cậu, vào lúc cậu gả cho Mộc Cẩn Hiền, cũng đã có biết bao nhiêu người ghen ghét cậu rồi, thành ra hiện tại Hàn Lâm luôn cảm thấy đám người khi đó đều đang cười nhạo cậu.

Hàn Kì nhăn mày: "Chẳng phải hồi đó Mộc Cẩn Hiền chung thủy với em lắm sao? Có phải lúc kết hôn em chọc giận hắn không?"

Hàn Lâm cắn môi: "Em làm gì chọc giận hắn được, em cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa."

Mộc Cẩn Hiền cũng không phải loại người hiền lành gì, nếu người kia không thích cậu, thì e là chỉ cần thẳng chân đá cậu là xong.

Mặt mày Hàn Lâm đỏ lựng, mặc dù trước khi kết hôn, Mộc Cẩn Hiền rất cưng chiều cậu, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa chạm vào cậu lần nào, chẳng lẽ kỹ thuật của mình tệ quá nên Mộc Cẩn Hiền không có hứng thú ư? Nghĩ tới đây mà trái tim Hàn Lâm đập mạnh, nếu đúng là vậy thật, thì chả lẽ mình phải đi học cách lấy lòng đàn ông như mấy người trong quán bar sao? Vừa nghĩ tới thôi cũng đã khiến Hàn Lâm cảm thấy chống cự vô cùng.
Mộc Cẩn Hiền mở cửa, Hàn Lâm và Hàn Kì dừng cuộc trò chuyện lại, Mộc Cẩn Hiền cười cười: "Cậu đến đấy à Hàn Kỳ?"

Hàn Kì nhún vai: "Ừm! Bộ không chào đón tôi hả?"

Mộc Cẩn Hiền vỗ vỗ vai gã: "Sao có thể chứ?"

Mộc Cẩn Hiền nhìn Hàn Kì, rồi lại nhìn Hàn Lâm: "Hai anh em các cậu đang nói gì đấy? Kể cho tôi nghe tí đi."

Hàn Kì khẽ lườm hắn: "Sao? Cậu sợ tôi nói xấu sau lưng cậu à?!"

Mộc Cẩn Hiền ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Đúng đó! Vừa nhìn đã biết cậu làm vậy rồi."

Hàn Kì nhướng mày: "Có phải cậu làm chuyện có lỗi với em trai tôi, vì thế bị chột dạ không Cẩn Hiền?"

Mộc Cẩn Hiền huých nhẹ Hàn Kì một cái: "Cậu nói cái gì đấy."

Hàn Kì nhìn Mộc Cẩn Hiền, sau đó lại nhìn Hàn Lâm: "Được rồi, tôi không làm phiền vợ chồng son hai người mặn nồng nữa, thôi tôi đi đây." Gã quay đầu lại, ẩn ý nhìn Hàn Lâm.
Hàn Kì vừa đi, Hàn Lâm bước tới cởϊ áσ khoác cho Mộc Cẩn Hiền: "Mệt không? Đi tắm đi, em có xả nước ấm cho anh rồi đấy."

Mộc Cẩn Hiền mỉm cười nhìn Hàn Lâm: "Hàn Lâm thật sự càng ngày càng như người vợ hiền vậy."

Hàn Lâm ngẩng đầu lên trừng hắn, nói: "Toàn nói nhảm thôi."

Mộc Cẩn Hiền đi vào phòng tắm, Hàn Lâm ngửi được mùi nước hoa nồng nặc trên quần áo của hắn, khiến cho Hàn Lâm không kìm được mà tức giận.

Tại sao, tại sao mới chưa đến một tháng mà đã biến thành thế này rồi, Hàn Lâm ngồi trên ghế sofa, nhắm chặt mắt lại, bỗng điện thoại của Mộc Cẩn Hiền vang lên, Hàn Lâm đứng dậy đi tới ấn nhận cuộc gọi, kế đó là một giọng nói trong trẻo vang lên: "Mộc tiên sinh, anh bỏ quên bóp tiền ở đây này, anh có đến lấy không?"

Hàn Lâm nghe giọng nói mềm mại đáng yêu ở đầu dây bên kia, cũng chẳng nói chẳng rằng mà cúp máy ngang.
Mộc Cẩn Hiền ló đầu ra hỏi: "Có phải điện thoại của anh vừa reo không Hàn Lâm?"

Hàn Lâm thoáng sửng sốt, nói: "À, nãy có người gọi nhầm số thôi."

Mộc Cẩn Hiền khẽ gật đầu, rồi rụt đầu trở lại.

Hàn Lâm đứng ở cửa phòng tắm, hít một hơi thật sâu, người mà Mộc Cẩn Hiền mê mẩn gần đây tên là Tiểu Vũ, là một thiếu niên tuổi còn trẻ, độ tầm 18-19 tuổi, sở hữu một đôi mắt to cực kỳ giống với Trác Hạo Hi.

Hàn Lâm mím môi thật chặt, Trác Hạo Hi kia đã bị mình đẩy xuống biển rồi, nhưng vẫn cứ bám lấy mình dai như đĩa vậy, rốt cuộc tới khi nào thì những chuyện này mới kết thúc đây.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.