Chương trước
Chương sau
Mộc Cẩn Hiền mở cửa ra, Trác Hạo Hi đang bồng Trác Lỗi đứng ngay cửa, hắn cúi đầu xuống, lại phát hiện Mộc Diệp ôm một túi đồ ăn lớn phía dưới.

Hắn vội bế đứa nhỏ trong lồng ngực Trác Hạo Hi qua, rồi tránh người sang một bên: "Em mau vào đi."

Trác Hạo Hi không vui bước vào, Mộc Cẩn Hiền bế Trác Lỗi đi theo sau: "Buổi tấu nhạc thế nào rồi? Hẳn là tốt lắm ha." Bản thân mình thì không ngấm nổi thứ kia, nhưng chắc hai đứa con trai mình sẽ thấy hứng thú nhỉ?

Trác Hạo Hi đẩy đẩy khóe miệng: "Buổi tấu nhạc rất tốt." Nhưng tiếc là mình lại kéo một đám không biết thưởng thức đi theo.

"Vậy sao sắc mặt em kém quá vậy?" Mộc Cẩn Hiền cẩn thận dò hỏi.

Trác Hạo Hi trợn mắt, tức giận lườm Trác Lỗi đang ngủ ngon lành trong lòng Mộc Cẩn Hiền và Mộc Diệp ngồi ôm chặt túi đồ ăn dưới đất: "Một đứa thì ham ăn, một đứa thì chúa ngủ, ý định của chúng ta vỡ tan tành hết rồi."
Mộc Cẩn Hiền cười ngại ngùng, rồi nhìn gương mặt có nét tương tự với Trác Hạo Hi nói: "Đứa bé này còn nhỏ, cho nên ngủ cũng có sao đâu, mà không chừng nó còn đang đắm mình trong đại dương âm nhạc ấy chứ."

"Đắm mình trong đại dương âm nhạc mà còn ngáy to thế hả?" Trác Hạo Hi tức giận nói.

Miệng nhỏ của Trác Lỗi lẩm ba lẩm bẩm, cơ thể khẽ nhúc nhích, dụi dụi đầu vào lòng Mộc Cẩn Hiền, rồi lại mơ màng đi gặp Chu Công tiếp.

Mộc Cẩn Hiền nhìn Trác Lỗi ngủ chảy nước miếng ròng ròng, thầm cảm khái con trai của mình ngủ giỏi thật sự! Lúc ngủ thì chỉ có gọi nó xuống ăn mới chịu tỉnh ngủ thôi.

Hắn đành cười xòa với Trác Hạo Hi: "Được rồi, được rồi, con trai mình còn nhỏ, nên không hiểu chuyện thôi."

"Mà đúng rồi, Tiểu Lân của Mạc Ninh Viễn có năng khiếu không?!" Mộc Cẩn Hiền hỏi. Nếu con trai mình đã không có năng khiếu nghệ thuật, thì thằng con của Giang Minh Dịch nham hiểm với loại người dã man như Mạc Ninh Viễn kia lại càng không thể có hi vọng được.
"Thôi đừng nói nữa, vừa bắt đầu đoạn tấu không được bao lâu thì con của Mạc Ninh Viễn đã ngủ mất rồi, còn con trai anh thì ngồi ăn kế bên, đến khi ăn no rửng mỡ là chạy tới nhéo má con của người ta, làm người ta thức rồi khóc um sùm trời đất, cuối cùng Ninh Viễn phải dắt Tiểu Lân ra ngoài trước đấy."

Mộc Cẩn Hiền ngồi xổm xuống nhìn thằng con của mình: "Con trai à, tự nhiên con đi nhéo má người ta làm gì?"

Đôi mắt Mộc Diệp sáng lên: "Mềm mềm! Sờ vào rất mịn." Vừa dứt lời, Mộc Diệp bèn nhéo nhéo má của hắn: "Của cha không mềm bằng người ta."

Mộc Cẩn Hiền cúi đầu xuống, vớ vẩn, con nhà Mạc Ninh Viễn mới bao nhiêu tuổi chứ? Chỉ mới tròn 1 tuổi thôi mà không mịn chắc?

Trác Lỗi dụi dụi mắt tỉnh lại, đôi mắt đen chớp chớp: "Ăn cơm chưa cha?"

Trác Hạo Hi bực bội mà hừ lạnh, Mộc Cẩn Hiền cười trừ nói: "Hạo Hi cũng đói bụng chưa? Mình đi ăn thôi."
Mộc Cẩn Hiền ngồi cạnh Trác Lỗi, cẩn thận cầm thìa đút vào miệng nhóc: "Tiểu Lỗi à, hôm nay ba ba dẫn con đi nghe tấu nhạc có hay không?"

Trác Lỗi ngơ ngác nhìn Mộc Cẩn Hiền: "Buổi tấu nhạc? Chẳng phải là cưa gỗ sao?"

"Cưa gỗ?" Mộc Cẩn Hiền khó hiểu nhìn Trác Lỗi.

Trác Lỗi nghiêng đầu: "Chẳng lẽ không phải là cưa gỗ sao ạ? Con thấy cưa gỗ trên TV cũng cưa như thế mà." Trác Lỗi bèn làm động tác cưa qua cưa lại.

Sắc mặt Trác Hạo Hi tối sầm lại, Mộc Cẩn Hiền nghẹn họng, nếu biết vậy thì hắn đã lén hỏi con mình cho rồi.

Trác Lỗi buồn bực chép miệng: "Cũng không biết người kia bị gì, mà cưa có mỗi cái hộp nhỏ xíu kia từ đầu buổi tới cuối buổi cũng chưa đứt."

Trác Hạo Hi: "..."

Trác Hạo Hi ngửa mặt nằm trên giường, ánh mắt dại ra, Mộc Cẩn Hiền trở mình đè lên người cậu: "Sao vậy? Đang nghĩ gì thế?"
Trác Hạo Hi nhìn Mộc Cẩn Hiền, không hiểu nổi mà nói: "Anh nói xem, hai đứa con của chúng ta sao lại không có năng khiếu chứ?"

Mộc Cẩn Hiền hôn lên môi của Trác Hạo Hi, giở trò xấu xa: "Hai đứa nó không có năng khiếu cũng không sao, chúng ta sinh thêm vài đứa nữa đi, thì sẽ có một đứa có năng khiếu giống em, như hoàng tử nhỏ ngồi trước đàn dương cầm vậy đó."

Trác Hạo Hi giơ chân đạp hắn: "Cút."

Mộc Cẩn Hiền không buông tha mà nhào lên: "Em đừng tức giận mà, anh chỉ đùa chút thôi, nhưng em không muốn có con thật sao?"

Trác Hạo Hi trở mình, đè ngược lại hắn: "Muốn chứ, nhưng lúc sinh cực quá, hay là anh làm giúp em đi."

Mộc Cẩn Hiền nở nụ cười, ấn tay Trác Hạo Hi lại, rồi sau đó đè lên tiếp: "Đừng nghịch nha."

Tay của Trác Hạo Hi bị Mộc Cẩn Hiền mạnh mẽ khóa lại, sau đó thì dịu dàng hôn lên môi cậu, Trác Hạo Hi cũng dần thả lỏng cơ thể, mặc cho Mộc Cẩn Hiền hành động, Mộc Cẩn Hiền nhẹ hôn lên mi mắt của Trác Hạo Hi: "Em nghĩ gì vậy? Cứ để tụi nó chọn thứ tụi nó thích đi, sao phải bận tâm tới tụi nó nhiều làm gì?"
Mộc Cẩn Hiền kích động mò mẫm cơ thể của Trác Hạo Hi, cậu nhỏ giọng nói: "Nhẹ chút, nhẹ chút đi."

Mộc Cẩn Hiền thả chậm tốc độ đâm vào rút ra, Trác Hạo Hi khẽ rêи ɾỉ.

Trác Lỗi ôm đồ chơi em bé, đứng gõ cửa: "Ba ba bị bệnh hả? Sao kêu thảm quá vậy ạ?"

Nghe thấy tiếng của Trác Lỗi, Trác Hạo Hi hoảng sợ mà co lại hậu huyệt, Mộc Cẩn Hiền bị Trác Hạo Hi kẹp lấy đến suýt nữa la lên: "Hạo Hi đừng sợ, để anh đi đóng cửa ngay."

Trác Hạo Hi nhăn mặt nhìn hắn: "Anh mau rút ra đi."

Mộc Cẩn Hiền ấm ức nhìn cậu: "Giờ anh rút ra sao được, Hạo Hi à, anh sẽ bị bất lực đó."

Trác Hạo Hi nơm nớp lo sợ nhìn ra cửa: "Anh bị bất lực thì liên quan gì tới em?"

Mộc Cẩn Hiền tỏ vẻ đáng thương nhìn Trác Hạo Hi, nhưng Trác Hạo Hi lại không hề bị lay động.

Hắn cất giọng nói: "Ba ba của con không sao hết, đã muộn vậy rồi mà mấy đứa vẫn chưa chịu ngủ, còn chạy tới đây làm gì?"
Mộc Diệp trừng hai mắt nói: "Cha ơi, con với em xem phim gϊếŧ người trên TV, đáng sợ quá trời quá đất luôn, nên tụi con muốn ngủ chung với hai người."

"Đã muộn thế này mà còn xem TV gì, phắn đi cho tui ngủ." Mộc Cẩn Hiền bực mình nói.

Trác Hạo Hi đẩy Mộc Cẩn Hiền ra: "Sao anh lại thế chứ?"

Cậu nhanh tay nhanh chân mặc lại quần áo cho tử tế, rồi cho hai đứa nhỏ vào.

Trác Lỗi đặt ngón trỏ lên môi, vô tội nói: "Ba ba ơi, hình như cái giường này hơi nhỏ, bốn người chúng ta nằm đủ không ạ?"

Trác Hạo Hi hời hợt nói: "Không sao, để cha con kiếm chỗ khác nằm là được rồi."

Mộc Cẩn Hiền: "..."

Giang Minh Dịch đi vào nhà, Mạc Ninh Viễn đang dỗ Tiểu Lân ngủ.

Mạc Ninh Viễn cởϊ qυầи áo cho Giang Lân, mất đi sự gò bó của quần áo, Giang Lân lập tức biến hoá khua tay múa chân lật dậy, bò tới bò lui trên giường, động tác bò của Giang Lân luôn khiến Mạc Ninh Viễn cảm thấy rất thú vị, Giang Lân sẽ chống nửa người trên lên, rồi bàn chân nhỏ giẫm một cái lên giường, đứng dậy rồi co chân lại, sau đó thì như thỏ con mà nhảy lên phía trước.
Giang Minh Dịch cởϊ áσ khoác bỏ xuống: "Nghe nói hôm nay em đi nghe tấu nhạc với Trác Hạo Hi."

"Ừm!" Mạc Ninh Viễn tùy ý đáp lại, quỳ trên giường chơi đụng đầu với Giang Lân.

Giang Minh Dịch nhìn y: "Em thích nghe diễn tấu đàn violon từ khi nào vậy?"

Mạc Ninh Viễn ôm Giang Lân, dựa lên đầu giường: "Em tưởng một người tao nhã như em cũng sẽ thích loại nghệ thuật tao nhã này, nhưng thật tiếc quá! Vừa vào không được bao lâu là em đã muốn gục luôn rồi."

Giang Minh Dịch cười lạnh: "Nghệ thuật tao nhã? Chỉ toàn học đòi văn vẻ thôi, Ninh Viễn à, đầu óc của Trác Hạo Hi không được bình thường, nên em đừng đi theo cậu ta nữa." Ninh Viễn không thích là tốt rồi, Giang Minh Dịch thầm thấy may mắn, tên khốn Trác Hạo Hi này đã kết hôn rồi mà còn ra ngoài trêu trêu ong gẹo bướm nữa.

Mạc Ninh Viễn ghen tỵ nói: "Nói ra thì thấy con của tụi mình tốt số thật, lập tức ngủ mất tiêu luôn, hơn nữa còn không thấy áp lực mà ngủ say như chết nữa chứ, mà em lại ngại không dám ngủ." Mạc Ninh Viễn thở dài một hơi, xúc động nói: "Xem ra con của tụi mình cũng không có năng khiếu nghệ thuật gì hết rồi!"
Giang Minh Dịch vươn tay ra, muốn nhéo mũi của Giang Lân, Giang Lân nhanh nhẹn mà rụt cổ lại. "Không có năng khiếu nghệ thuật cũng không sao, có năng khiếu kinh doanh là được rồi, vì tương lai con trai của anh là phải đứng đầu trong giới kinh doanh giống anh, sớm nắng chiều mưa, bày mưu tính kế, chứ không phải ngồi trong phòng nhạc đợi người ta tới đánh giá."

Mạc Ninh Viễn sờ mũi: "Sao em lại có cảm giác anh đang khoe khoang vậy?"

Giang Minh Dịch cười hì hì không trả lời.

Mạc Ninh Viễn xoa đầu con trai mình: "Cũng may là con em nó khóc, em mới có cớ chuồng khỏi phòng hòa nhạc đó, anh không biết đâu, ngồi trong cái phòng nhạc kia em thấy cả người khó chịu muốn chết, quả nhiên em không hợp với tao nhã mà!"

Giang Minh Dịch khó hiểu nhìn y: "Em nói Tiểu Lân khóc hả? Sao nó lại khóc được? Lẽ nào vì sợ tiếng đàn violon quá nên khóc sao?"
Mạc Ninh Viễn ngượng ngùng mà nói: "Tại em không để ý, thành ra Tiểu Lân bị Tiểu Diệp nhéo má."

Giang Minh Dịch hừ lạnh: "Rốt cuộc Mộc Cẩn Hiền dạy con kiểu gì mà mới nhỏ xíu đã bày đặt biết ăn đậu hủ rồi."

Mạc Ninh Viễn cạn lời lườm hắm: "Anh nói bậy gì đấy? Suy nghĩ phức tạp quá chừng, Tiểu Diệp mới bây lớn mà biết cái gì?"

Giang Minh Dịch khịt mũi: "Còn chưa chắc, cha nào con nấy thôi."

Đáng lý Ngoại truyện bánh bao sẽ có 3 chương, nhưng mà tui không tìm được chương thứ 3 mọi người ạ. Nên phần Ngoại truyện bánh bao tui xin dừng tại đây, xin lỗi mọi người rất nhiều'༎ຶོρ༎ຶོ'

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.