Khi Cẩn tỉnh lại cậu đã thấy bản thân nằm trong căn phòng quen thuộc của mình, cậu bật dậy bàng hoàng nhớ lại chuyện vừa xảy ra, hất chăn kiểm tra, trên người đâu đâu cũng đầy ứa ngân, má phải vẫn còn nhức nhối.
“Cậu Cẩn tỉnh rồi.” Bà Hai đẩy cửa đi vào nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt từ trước tới nay lạnh lùng vô cảm bỗng xuất hiện vết nứt, đầy lo lắng, sà lại bên cạnh cậu.
“Cậu làm bà Hai lo lắng quá!”
Cẩn nắm lấy tay người phụ nữ: An Việt thế nào rồi?
Đáng tiếc chẳng thể phát ra tiếng, may mắn bà Hai vốn chăm Cẩn từ bé nên chỉ cần nhìn khẩu hình miệng cũng đủ để bà hiểu cậu đang muốn hỏi gì.
“An Việt vẫn ổn, thằng bé đang chờ bên ngoài, cậu muốn gặp nó không?”
Cẩn gật đầu, cậu không quên trước khi mình hôn mê trạng thái của An Việt có vẻ không ổn.
Bà Hai ra ngoài thông báo, bước vào phòng có tới tận hai người, anh trai Cẩn và cả An Việt. An Việt đã trở lại trạng thái bình thường, đứng bên cạnh bà Hai đôi mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm Cẩn trên giường, bàn tay hôm qua được Cẩn hôn nay vẫn còn nóng một cách kỳ lạ, người con trai Chúa đất ấy vì sao lại hôn hắn? Hành động đó biểu thị cho điều chi?
Chính lại gần. “Em ổn chưa?”
Cẩn gật đầu, cậu vẫn còn đau, nhưng lựa chọn giữa việc nói mình bị đau và gật đầu, thì cái gật đầu có vẻ tiện hơn.
“Anh đã xử lý xác cùng những tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-nam-chinh-trong-tieu-thuyet/2624030/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.