Vụ của Giran cần được giải quyết nhanh nhất có thể, tránh cho bọn bề tôi trung thành của hắn lên nắm quyền, nên Chính đem người đi ngay sau khi thấy Cẩn đã ổn lại.
Sau khi được bổ nhiệm, An Việt được sắp xếp ở cùng phòng với Cẩn nhằm bảo vệ an nguy cho cậu mọi lúc mọi nơi. Phòng của Cẩn vốn không nhỏ vậy mà giờ đây khi cắt ra một nửa đặt giường của An Việt vào lại có cảm giác bức bối chật chội.
An Việt dọn đồ vào, hắn có được một cái tủ nhỏ, vì biết Cẩn rất quan tâm đến loại đá nổ, hắn đã tự quay lại hang động mang chúng về quyết định nghiên cứu. Nhìn thấy An Việt làm việc, Cẩn ghé lại gần viết vào giấy những gì mình biết về bom mìn, súng ống thời hiện đại, còn miêu tả cho An Việt đọc.
Nhận được lời khuyên từ Cẩn, An Việt vô cùng kinh ngạc, môi mím chặt, niềm đam mê với thứ vũ khí có thể tàn phá thiên nhiên này càng làm cho An Việt điên hơn, hắn muốn có thứ vũ khí này trong tay để bảo vệ người cần bảo vệ có được những thứ tưởng chừng như xa vời.
“Thưa cậu,cậu cả gửi thư về cho cậu.” Bà Hai vào phòng, trên tay mang theo một phong thư.
Đã 7 ngày từ khi Chính ra đi, sự kiện Giran như chìm vào dòng nước, trong thư Chính nói mình đã nắm được hoạt động giao thương với người tây, nhất định sẽ tìm được cho Cẩn một vị linh mục đến với Làng cà phê nhỏ.
Cẩn đã nhờ Chính tìm cho mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-nam-chinh-trong-tieu-thuyet/2624028/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.