Chương trước
Chương sau
Vết bỏng trên cổ Bảo Tích cũng không quá nặng, nhưng rốt cuộc cũng là nước nóng, một số chỗ nổi mụn nước nhưng cũng không quá nặng. .

Hoàng Kỳ không cho cô đi làm, bắt nghỉ ở nhà dưỡng thương, nhưng cũng không có nghĩa là cô cả ngày rảnh rỗi. Những đơn hàng đặt riêng của cô cũng không thể chậm trễ được. Vì vậy mà cô vùi đầu thiết kế chỉnh sửa rồi ra mẫu cho phòng chế tác sản phẩm.

Cô bận, bạn trai cô còn bận hơn cô, hôm đó sau khi xử lí xong vết thương cho cô, ngày hôm sau đã phải bay đi Châu Âu luôn rồi. Bảo Tích dùng bút chọc chọc bản vẽ, đổi tay chống cằm, , suy nghĩ lại cứ thấy quá trình cô và Hoàng Kỳ quen biết cho đến khi xác nhận thân phận bạn trai bạn gái thật sự hơi rối rắm.

Mà bản thân cô cũng chưa nhận được một lời tỏ tình chính thức nào hết. “Anh yêu em. Có phải em muốn xác nhận?”. Đây là câu khẳng định sao? Mà cũng không cần hỏi co có đồng ý hay không đã bắt ép cô phải nhận anh làm bạn trai rồi?

Cô càng nghĩ càng cảm thấy bản thân có phải bị đứt dây thần kinh nào rồi không, mơ mơ hồ hồ đã đồng ý làm bạn gái người ta.

Nếu hôm đó không phải nửa đường Kỳ Dương và bác sỹ An kéo cửa đi vào, nói không chừng anh đã làm chút chuyện không lành mạnh với cô rồi cũng nên.

Cũng không biết qua bao lâu cô suy nghĩ mông lung, đến khi nhận ra thì bản thiết kế đã bị cô phá hỏng mất rồi. Than thầm một tiếng, Bảo Tích điều chỉnh tư thế ngồi, vứt bỏ những suy nghĩ lung tung kia ra ngoài. Đúng là có bạn trai không có gì tốt hết. Trước giờ có bao giờ cô chểnh mảng mất tập trung như vậy khi đang làm việc đâu.

Nhưng rồi cô lại không có tâm trạng mà vẽ tiếp nữa đứng dậy đi ra bàn ngoài kiếm nước uống. Nghĩ nghĩ một chút, cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Hoàng Kỳ. Đã là bạn gái anh rồi, việc nhắn tin cũng coi là chuyện tình thú bình thường đi.

“Bạn trai.”

Cũng không nghĩ tới là Hoàng Kỳ rất nhanh đã nhắn lại một chữ “Ừm?”

Bảo Tích lúc này lại phân vân, suy nghĩ không biết nói cái gì, mà đúng thật cô và anh cũng không có gì để nói.

“Anh đang làm gì vậy”

“Vợ à. Nhớ anh rồi?”



Trong đầu Bảo Tích hiện lên mấy vạch đen. Trình độ tự luyến của Phó chủ tịch càng ngày càng lên level ấy nhỉ.

“Đừng tự tin thái quá như thế. Chỉ muốn nhắc nhở anh một chút, hợp đồng tiền lương gấp đôi một năm vẫn còn hiệu lực cho nên anh vẫn là phải thực hiện cho đúng. Nếu không em sẽ kiện anh.”

Một lúc lâu sau, Hoàng Kỳ không trả lời tin nhắn, nhưng điện thoại của cô lại nhận được một tin nhắn chuyển khoản từ ngân hàng.

“Anh trả trước. Tháng sau giao luôn thẻ lương cho em”

Bảo Tích nhìn tin nhắn, tâm trạng khó có thể nói lên lời. Lẽ nào nhìn cô giống một cô gái dễ bị tiền tài làm mờ mắt đến vậy sao?

“Em không thèm nhận thẻ lương của anh, em cũng không thiếu tiền.”

“Vậy chính là đang nhớ anh chứ còn gì?”

Bảo Tích có phần không thể hiểu nổi cái cái tư duy này của anh.

“Anh tự luyến một mình đi, em đi ngủ”.

Bỏ điện thoại xuống, cô vòng tay ôm gối thở dài. Không hiểu sao lại nhận định anh là bạn trai cơ chứ? Người này cô không quen nha.

Hai phút sau, Hoàng Kỳ lại gửi đến một video. Bảo Tích vì tò mò mà phải mở ra xem. Là Instagram sao? Anh là đang ở sàn diễn thời trang đường phố lớn nhất thế giới sao?

“Trời ạ. Có phải đang trình diễn tác phẩm của Pryce không?”



Còn có cả Nick Wooster nữa. Bảo Tích nhìn thoáng qua, muốn nhảy lên hét lớn một tiếng. Nhưng rồi nhìn sang một góc bên phải, Bảo Tích mở mắt to lên nhìn chằm chằm.

“Góc bên phải kia là Paul Walker đúng không?”

Lúc đầu Hoàng Kỳ cũng không để ý đến các người mẫu đang trình diễn trên kia. Giờ nghe Bảo Tích nhắc đến, anh mới nhìn lướt qua.

“Ừm. Không hổ là nhà thiết kế nổi tiếng”

“Lần đầu tiên em thiết kế bộ nam chính là anh ta mặc đấy.”

Bảo Tích vĩnh vĩnh không quên ngày đó, cô được làm việc cùng một diễn viên, người mẫu vô cùng đẹp trai. Cô nhớ không nhầm anh nổi tiếng với vai Brian O'Conner trong loạt phim The Fast and the Furious. Vì mê phim hành động mà khi gặp được anh ta cô còn không khép nổi miệng cơ đấy.

Lúc đầu Hoàng Kỳ cũng không đặt nhiều sự chú ý vào buổi trình diễn thời trang, nhưng bây giờ, anh nhìn rất chăm chú. Nhất là anh chàng Paul Walker kia.

Trong đầu anh hiện ra dáng vẻ Bảo Tích lúc sờ soạng trên người hắn để đo đạc và chỉnh sửa trang phục, ngực anh nghẹn lại một lúc. Anh còn chưa được cô thiết kế riêng cho đâu đấy.

Bảo Tích đâu hiểu tâm trạng anh lúc này. Cô vẫn đang vô tư nhắn thêm vài tin khen ngợi Paul Walker, trong lòng Hoàng Kỳ muốn hung hăng khi dễ cô một phen. Có cô gái nào nhắn tin cho bạn trai lại toàn khen người đàn ông khác thế này không?

“Anh đi ăn cơm”

Được thôi. Cô cứ ở đó mà khen người khác đi. Để khi về anh trừng phạt cô như thế nào?

Bảo Tích hơi hụt hẫng với tin nhắn này. Nhưng cô cũng lười để ý đến anh, đứng dậy thay quần áo chuẩn bị đi ra ngoài.

Lúc trưa cô nhận được điện thoại, nhìn thấy thông báo trên màn hình không phải là Hoàng Kỳ, Bảo Tích có chút mất mát nho nhỏ. Lúc nhận điện thoại, giọng điệu cũng có chút bất đắc dĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.