Trong nháy mắt nhìn thấy cô, bước chân Hoàng Kỳ càng nhanh hơn. Bảo Tích bước ra khỏi thang máy, Hoàng Kỳ đã dừng trước mặt cô, nhìn đôi mắt cô vì cảm xúc hỗn độn hơi đỏ lên của cô, lại có suy nghĩ có thể do bị đau mà cô khóc.
Anh không nói chuyện, kéo tay cô quay đầu một đường vào phòng làm việc của anh. Phía bên ngoài phòng tổng tài ngồi mấy trợ lý, tất cả đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Nhưng rồi ai cũng biết thân biết phận giả vờ như không hề nhìn thấy một màn này.
Sau khi Bảo Tích vào trong cửa phòng tự động khép lại. Hoàng Kỳ mang cô ngồi lên sofa, trầm ngâm nhìn cổ cô một lúc, sau đó giơ tay tháo khuy áo trước ngực cô.
Bảo Tích theo phản xạ đưa tay lên cản lại:
-Anh muốn làm gì?
Hoàng Kỳ kéo tay cô ra, tháo hai nút áo, đẩy cổ áo ra, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên da thịt Bảo Tích:
-Anh muốn nhìn xem. Đã được xử lý rồi sao? Còn đau không?
Bảo Tích không trả lời. So với đau đớn trên cổ, bây giờ cô cảm thấy xấu hổ nhiều hơn. Anh kéo cổ áo, cả bả vai của cô cũng lộ ra rồi.
Hoàng Kỳ nhìn một lúc, chậm rãi cài nút áo lại cho cô:
-Vẫn ổn, không nghiêm trọng lắm đâu. Ngày mai nghỉ ngơi ở nhà đi, không cần đi làm.
Bảo Tích nâng mắt nhìn anh. Một chút cảm giác được cưng chiều mà lo sợ. Cô gục đầu xuống xoay xoay cổ, nhỏ giọng “Ừm” một tiếng.
-Xem ra làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969221/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.