Người gọi đến cư nhiên là Bích Nhàn.
-Lại có chuyện gì nữa? Bà không thấy phiền bản thân tôi cũng thấy phiền.
-Không.. mẹ... mẹ không muốn phiền con. Nhưng... là dì con bị bệnh, con dành chút thời gian đến thăm được không? Dì ấy... rất nhớ con..
Dì của Bảo Tích là em gái của Bích Nhàn. Vốn ngày trước cũng ở gần nhà cô. Thời điểm ba mẹ cô chia tay, dì còn qua lại nấu nướng dọn dẹp giúp cho hai cha con. Sau đó, khi Bích Nhàn tái hôn rồi, lại quay về dẫn dì lên thành phố B này làm quản lý cho một khách sạn của Đỗ Kỷ. Dần dà cô cũng không còn liên lạc gì với người dì này nữa.
-Cho tôi địa chỉ đi. Lúc nào rảnh tôi ghé.
-Mẹ...
Không chờ bà nói hết câu, Bảo Tích đã cúp máy. Trong lòng cô hỗn độn cảm xúc nên đã vùi đầu vẽ. Sau khi nói chuyện với Hoàng Kỳ thì đã tốt hơn nhiều, lại nghĩ đến cần đi thăm người dì kia một chút.
Trời chiều mưa lất phất, không khí se lạnh. Bảo Tích khoác một cái áo khoác dài đi ra ngoài, mua một bó hoa cẩm chướng trước cửa bệnh viện. Bảo Tích căn cứ chỉ dẫn của đi đến phòng bệnh nhân khoa tim ngoại.
Tính đến nay hai người đã mấy năm không gặp, Bích Hà nằm trên giường bệnh, mu bàn tay còn đang cắm kim truyền dịch, hộ lý ở một bên đang bận rộn làm những chuyện khác.
Cũng không biết có phải tâm linh tương thông hay không? Bảo Tích vừa đi đến mép giường, Bích Hà liền tỉnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969217/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.