Tư thái Hoàng Kỳ tự nhiên cứ như là nhà của chính mình.
Anh từ trong sách nâng nâng mắt nhìn cô:
-Tắm xong rồi?
Bảo Tích kéo khăn lau tóc, đồng thời đánh giá Hoàng Kỳ:
-Anh làm sao vào được?
-Anh thêm vân tay của mình vào khóa cửa nhà em rồi. Lúc nãy bế em vào không phải anh cũng tự mở cửa sao?
Cô ngớ người. Đúng vậy. Nhưng cô cứ tưởng anh dùng chìa khóa trong túi cô cơ.
-Anh cũng nhanh thật đấy.
Hoàng Kỳ buông sách, khóe miệng cong lên như cười, lại như đùa giỡn.
-Anh nhanh hay chậm em muốn thử không?
“……”
Bảo Tích đi vào phòng lấy máy sấy tóc, còn không quên trừng anh một cái.
Làm khô tóc xong, cô không nói chuyện, trực tiếp trở lại phòng, chui vào ổ chăn, tắt đèn.
Ngoài cửa sổ ánh trăng lung lay, xuyên thấu qua bức màn mỏng rơi vào phòng.
Lúc Hoàng Kỳ đi vào không mở đèn, bước chân rất nhẹ, nhưng Bảo Tích lại giống như có thể cảm giác được hơi thở của anh. Biết anh đi vào, ngược lại còn khẩn trương nhắm chặt mắt lại.
Chỗ giường bên cạnh chậm rãi lún xuống.
Hoàng Kỳ nằm lên giường, đưa tay ôm lấy eo cô, cằm đặt ở đỉnh đầu cô.
Trong bóng đêm, hai người cứ thế yên tĩnh ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Sau kỳ nghỉ tết Dương lịch, rất nhiều công ty bắt đầu chạy chỉ tiêu cho năm mới. Những đơn đặt hàng bắt đầu dày đặc. Bảo Tích dù là quản lý cũng không rảnh tay phút giây nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969146/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.