Cho đến lúc bị người ta ôm xuống xe, Bảo Tích mới từ từ tỉnh lại.
Cô vừa mở mắt lập tức nhìn thấy cằm của Hoàng Kỳ. Sau khi nhìn rõ là anh, đơn giản choàng hai tay qua cổ anh lại tiếp tục nhắm mắt.
Đi đến cửa nhà cô, Hoàng Kỳ nhấn dấu vân tay, dùng chân mở cửa ôm cô đi vào, đặt cô ở trên giường.
Bảo Tích trở mình, ôm gối, mơ mơ màng màng mà nói:
-Lúc đi ra nhớ đóng cửa cho em đó.
Cô dự định nằm một chút rồi dậy đi tắm.
Trong phòng một lúc lâu không có tiếng bước chân, ngược lại chiếc giường có dấu hiệu bị người ta ngồi lên.
Bảo Tích quay người thấy Hoàng Kỳ đang cởi áo khoác đặt ở một bên, mặc một chiếc áo sơ mi, lúc cúi người đến bên cô, trên người có mùi rượu nhàn nhạt.
-Anh làm gì thêm hả? Khuya lắm rồi còn không đi về?
-Về thì cũng ngủ một giấc thôi. Nhưng nằm một mình chán.
Hoàng Kỳ nâng cánh tay lên, đem người ôm sát trong ngực, môi hôn lên vành tai cô.
-Nhột.
Bảo Tích nghiêng mặt né tránh.
-Anh làm gì thế?
-Hửm?
Cằm Hoàng Kỳ cọ gương mặt cô:
-Em nói xem anh muốn làm gì?
Nghe thấy lời nói này ở bên tai, Bảo Tích vẫn là nhịn không được mà đỏ mặt.
Cô đẩy Hoàng Kỳ ra, cúi đầu, vén tóc mai hai bên ra sau tai, lộ ra đôi tai đỏ bừng.
Ngón tay nắm lấy cổ áo anh, nhỏ giọng nói:
-Đen tối.
Ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969147/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.