Trước mắt Bảo Tích là tấm lưng trần nhẵn nhụi, trên lưng Hoàng Kỳ có không ít vết cào.
-Đây là….
Hoàng Kỳ kéo áo lên, đồng thời dịch sát lại bên cạnh cô:
-Lần sau có cần anh trói tay của em lại hay không?
Bảo Tích liên tưởng đến hình ảnh xấu hổ kia, đưa tay đẩy anh ra xa:
-Anh đừng ảo tưởng. Sẽ không có lần sau!
Nhưng cô dường như không có sức lực gì, người đàn ông trước mặt không nhúc nhích, ngược lại ôm cô vào trong ngực.
-Đừng nhúc nhích, cho anh ôm một chút.
Bảo Tích như bị lời nói dịu dàng của anh mê hoặc. Ngực của anh giống như luôn luôn có một cỗ ma lực để cho cô an tâm tựa vào.
-Anh không thấy đói bụng sao hả?
-Một chút nữa thôi.
Anh dừng một chút, lại nói:
-Giám đốc công an thành phố hẹn đi ăn cơm tối. Có lẽ có chuyện muốn nói. Em đi cùng anh nhé.
-Không thích. Chẳng quen biết. Anh đi một mình đi. Em ăn tạm gì đó rồi đi ngủ. Mệt rồi.
-Vậy thì anh gọi người mang đồ ăn đến cho em.
-Không cần đâu. Em ăn mì được rồi.
-Ăn mì không tốt cho sức khỏe.
Bảo Tích bĩu môi:
-Một bữa cũng không chết được. Chờ anh cho người mang tới em đã ngủ được một giấc rồi. Anh đi đi. Mai dẫn em đi ăn bù.
Sau khi Hoàng Kỳ đi, Bảo Tích tắm rửa một cái. Kiếm cho mình một bộ áo cổ lọ dài tay. May mà thời tiết ủng hộ cô. nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969132/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.