Những lời Bích Lư nói giống như đang trách cô không muốn liên hệ với mẹ mình.
-Từ giờ đến tết tôi không rảnh.
Đây là cô nói thật. Vẫn còn hơn nửa tháng mới đến tết, nhưng mà, mùa xuân là mùa cao điểm, cơ bản không có chuyện thiết kế và nhân viên phục vụ phòng thiết kế có thể nghỉ ngơi.
-Hết năm thì sao?
Bích Lư cố hỏi:
-Đêm giao thừa cũng không rảnh sao?
-Có sắp xếp hết rồi.
Bích Lư nghe ra ý từ chối trong giọng nói của cô, cũng không nhiều lời, tìm cho mình cái bậc thang xuống
-Vậy thì chuyện này nói sau đi. Cái kia... Chuyện mẹ nói đợt trước… Các người thật không có bởi vì sự việc đó mà cãi nhau đấy chứ?
Bả Tích để ý đến cách dùng từ của Bích Lư. Cô ta đang sử dụng từ "mẹ” thay vì "Mẹ tôi” như trước đây. Đây có phải ngụ ý đang dần coi cô là người thân không?
Cô đang tự hỏi mình có chấp nhận Bích Lư là em gái không? Có chấp nhận người được coi là mẹ kia không? Nhìn Bích Lư đang chờ mong câu trả lời, cô gượng cười:
-Không có không có, thật sự không có cãi nhau, chúng tôi ân ái cực kì, cô rốt cuộc đang sợ cái gì hả?
-Vậy thì tốt rồi ...
Bích Lư chọc chọc cái nĩa trên miếng thịt:
-Thật ra tôi không phải sợ gì. Chủ yếu là gần đây nhà tôi không tốt lắm, tôi sợ Hoàng Kỳ nếu không vui sẽ gây khó khăn với ba tôi.
-Nhà cô có chuyện gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969131/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.