Buổi tối, Bảo Tích ngồi trên sô pha lật sách xem, đầu ngón tay nhẹ đỡ trang giấy. Điện thoại trên bàn rung lên từng hồi. Là Hoài An gọi tới:
-Truyện cổ tích… Khách hàng của tớ đang dự định mở một buổi tiệc đón năm mới, vì rất hâm mộ tài năng của cậu, nên cố ý nhờ tớ hỏi cậu có thể giúp họ thiết kế đồng phục gia đình không.
Đầu ngón tay Bảo Tích dừng trên trang sách, không lật sang trang khác. Cái gì mà đồng phục gia đình? Cô đâu phải nhà may ở chợ? Cô là nhà thiết kế chuyên nghiệp đấy, có được hay không?
-Tớ có thể từ chối không?
-Không thể!
Hoài An sợ cô từ chối, vì thế vội vàng nói:
-Đấy là khách hàng Vip thường xuyên của quán tớ. Đây là cơ hội rất tốt để tớ có được món nợ ân tình của người ta.
Bảo Tích cụp mắt một lúc lâu, không lên tiếng. Món nợ ân tình của cậu liên quan quái gì tới tớ hả?
Hoài An lại nói:
-Cậu chỉ cần đồng ý thôi. Giá cả không thành vấn đề.
Tiền à? Cô thì mê tiền thật nhưng dạo gần đây cô không thiếu nhất chính là tiền đó. Sắp tết rồi, ai mà muốn còng lưng ngồi vẽ mẫu chứ?
Bảo Tích đột nhiên ngồi thẳng lưng, thở dài một hơi nói:
-Tớ không phải vì tiền. Cũng không có thiếu tiền.
-Đúng đúng đúng!
Hiếm khi Hoài An ở trong điện thoại điên cuồng tán thành, cười phụ họa:
-Nhà thiết kế nổi tiếng Truyện cổ Tích của chúng ta làm sao lại thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969111/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.