Hoàng Kỳ khẽ cười. Lúc này đây cô mới giống một cô gái thực sự. Yếu đuối mong manh, cần sự dịu dàng và che chở của anh.
Trong bóng tối, Bảo Tích không cự tuyệt mỗi lần anh buông thả càn rỡ.
Anh hôn lên môi cô, chầm chậm lướt qua bụng rồi đến nơi huyền bí nào đó.
-Ư.. m… m…
Bảo Tích khẽ rên lên. Cô đã bị anh làm cho mê loạn. Những nụ hôn sâu, nồng cháy mãnh liệt như cơn mưa lớn dội xuống tới tấp.
Anh khiến cho hơi thở cô trở nên gấp gáp, từng thớ thịt run lên trong sự mất kiểm soát của anh.
Cho đến khi dục vọng hừng hực cháy bỏng của anh chầm chậm tiến sâu vào cơ thể còn nóng bỏng hơn cả anh, thì cả hai cùng rên lên thành tiếng.
Lúc cô bị kích động bởi sự đau đớn kèm theo chút khoái cảm đặc biệt cũng chính là lúc anh đê mê tột độ.
Anh cảm nhận được sự tiến sâu đang phá tan lớp ngăn cách cuối cùng.
Nhưng Bảo Tích lại có chút không chịu nổi. Cơ thể cô căng cứng, cắn chặt răng mà nước mắt trào ra.
Thực sự cô chưa bao giờ trải qua sự đau đớn kiểu này. Có cảm giác tất cả các dây thần kinh của cô đều bị kéo đứt, tê liệt. Chỉ cần chạm nhẹ một chút thôi cũng có thể tan tành.
Bình thường Hoàng Kỳ đối với cô xem như cưng chiều vô đối, muốn gì được nấy, nhưng vào lúc này cô nức nở từ bỏ, anh lại giống như không nghe thấy gì cả.
Cho đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969113/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.