Tuy nhiên cô còn chưa lên tiếng thì Hoài An đã biết thân phận cười hì hì nịnh nọt:
-Truyện cổ Tích. Cậu đừng mặt nặng mày nhẹ với tớ thế. Chỉ tại mối làm ăn này thực sự hấp dẫn tớ…
-Vậy nên cậu muốn tớ bán mạng cho cậu sao? Coi tớ là nhà may đại trà sao?
Hoài An xua xua tay lắc đầu:
-Không có. Không hề nha.
-Vậy là cậu coi trọng tiền bạc hơn cả tình cảm chứ gì? Cậu có biết dạo này tớ bận tối mặt luôn không hả?
Hoài An chắp hai tay trước ngực cầu xin:
-Tớ biết. Tớ biết mình sai rồi. Xin lỗi cậu. Chỉ một lần này thôi. Sẽ không có lần sau.
-Hừ. Cậu còn dám có lần sau?
-A.. Không. Không có. Tớ hứa.
Cô cho Hoài An một cái liếc mắt rồi đứng lên bỏ đi trước:
-Nếu có lần sau tớ tuyệt giao với cậu.
---
Lại có thêm việc để bận rộn nên Bảo Tích không thể nào không bán mạng làm việc. Cả ngày trời cô vừa chỉnh sửa mẫu thiết kế vừa quay cuồng trong phòng vật liệu để chọn mẫu vải cho phù hợp. Vừa làm vừa mắng một trăm lẻ tám lần tổ tông nhà Hoài An.
Đến buổi trưa, Nghi Lâm lại sốt sắng tìm cô đi ăn cơm để lại được chia sẻ tin giật gân vừa đi hóng về.
-Cô biết không? Gần đây anh trai Phó chủ tịch cũng sắp về nước rồi, cô nói có phải là về tranh quyền đoạt vị hay không?
Nói xong, cô nàng dùng đũa chọc chọc khay đồ ăn, hai mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969109/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.