Chiều hôm nay, Bảo Tích dẫn Hoàng Kỳ đến nghĩa trang một chuyến.
Anh cầm chìa khóa xe ra cửa, chậm rãi đi đến hầm giữ xe.
Nghĩa trang vẫn quạnh quẽ như cũ, trên đất cũng không ít lá khô.
Người đàn ông trên ảnh chụp ngũ quan nhẹ nhàng, mặt mày lại mơ hồ lộ ra anh khí.
Hoàng Kỳ cầm một bó hoa bách hợp, nhỏ giọng nói:
-Ba. Con Chào ba ạ.
Bảo Tích đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên , đối diện với ánh mắt bình thản của anh, nghẹn xuống, chưa nói cái gì.
Một tiếng “Ba” kêu rất thuận miệng.
Bảo Tích đặt bó hoa bách hợp trong tay tới trước mộ bia:
-Ba. Sinh nhật vui vẻ.
Trái tim cô nhói đau một cái. Ký ức đau thương ngày nào lại tràn về. Người đàn bà kia, ngày nào bỏ đi không chọn, lại chọn ngay trước ngày sinh nhật của ba cô để bỏ đi.
Nỗi đau của ông cũng bắt đầu từ đó. Cái chết của ông cũng bắt nguồn từ đó.
Cô thở dài, khom lưng, ngắm Hoàng Kỳ liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói:
-Đây là bạn trai của con.
Hoàng Kỳ liếc mắt nhìncô:
-Hửm? Em mới nói cái gì?
Bảo Tích nghẹn họng:
-Thì là bạn trai.
Anh nắm tay Bảo Tích, lẳng lặng mà nhìn tấm bia:
-Cô ấy nói sai rồi. Cho con đính chính. Con là chồng sắp cưới của cô ấy. Hôm nay ra mắt ba vợ. Con hứa với ba sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, không để cô ấy chịu chút uất ức nào.
Bình thường, Hoàng Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969088/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.