Sau câu nói đó, chiếc nhẫn kim cương trên tay cô rất nhanh thu hút ánh nhìn của hội trường.
Hạ Lâm liếc mắt nhìn một cái, cười nói:
-Ô. Kim cương hồng. Chiếc nhẫn này đúng thật là thằng bé đã quá dụng tâm.
Bảo Tích cũng theo ánh mắt của bà nhìn thoáng qua, đồng tử mở to.
Trời ạ! Cái này có chút phô trương quá rồi! Thật sự chiếc nhẫn đẹp long lanh nhưng có chút quá khổ. Không phải là đang khoe khoan hơi quá sao?
Hạ Lâm bắt được ánh mắt của Bảo Tích, lại cho rằng cô đang cực kỳ hâm mộ.
Chờ chủ nhân đi tiếp khách rồi, Hạ Lâm nghiêng mình về phía cô, nói:
-Thật ra thì, kim cương cũng không phải càng lớn thì càng tốt. Nhẫn cưới muốn có ý nghĩa, cần chú ý độ tinh khiết, hình dạng lại tinh xảo, đeo trên tay phải đẹp, phải dịu dàng nữ tính. Lúc về dì giúp hai đứa đi xem, có cái nào hợp lại nói với hai đứa.
Hoàng Long nghe vậy, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hoàng Kỳ bên kia một cái. Mẹ anh thật là dài tay quá rồi. Cái thằng em trai kia có phải dạng vừa đâu mà bà phải dụng tâm đi tìm nhẫn cho nó chứ.
Hoàng Kỳ mặt không biến sắc, biết ánh nhìn Hoàng Long là có ý gì. Anh trừng mắt nhìn anh trai một cái, rồi nâng nâng cánh tay, dường như không chút để ý mà kéo Bảo Tích đi qua trước mặt Hạ Lâm.
Mà viên kim cương màu xanh tinh xảo trên tay Bảo Tích như có như không ở trước mặt Hạ Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969087/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.