Bảo Tích đứng dậy phủi phủi quần :
-Bạn gái anh bị người ta ăn hiếp sắp chết ở ven đường! Anh còn không thèm quan tâm.
-Sao. Nhớ anh rồi ?
Bảo Tích cảm thấy tức trong lồng ngực nước mắt cứ chực trào ra:
-Đúng vậy. Em nhớ anh. Anh mau về đi, được chưa?
-Được.
Bảo Tích còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người nào đó ôm lấy từ phía sau.
- Anh về rồi.
Nghe thấy giọng anh, Bảo Tích còn có chút không bình tĩnh, cũng không quay đầu lại, sợ quay người lại liền phát hiện bản thân gặp ảo giác.
Nhưng độ ấm từ cơ thể của anh trực tiếp truyền đến sau lưng cô.
Cuối cùng, cô vẫn xoay người lại, đôi mắt cũng không nháy mắt mà nhìn anh. Hoàng Kỳ nhíu mày đưa tay lau giọt nước mắt trên má cô:
-Sao lại khóc?
Bảo Tích không đáp mà hỏi lại anh:
-Anh về khi nào?
-Vừa về tới.
-Ồ……
-Lên xe trước đã, đừng đứng ở đây.
Bảo Tích nghe lời lên xe, ngồi vào phía trong.
Nhưng Hoàng Kỳ vừa bước lên, cô lập tức chui vào lòng anh.
Tuy rằng đã lâu không gạp, nhưng Hoàng Kỳ vẫn nhạy bén nhận ra cảm xúc của cô có chút không đúng.
-Làm sao vậy? Có chuyện gì?
Bảo Tích rầu rĩ lắc lắc đầu nói:
-Không có gì. Chỉ là nhớ anh quá thôi.
-Không muốn nói thì thôi. Không được nói dối.
-Dối gì chứ?
Hoàng Kỳ gõ trán cô:
-Em nói dối rất dở. Biết không?
Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-lay-hien-the/2969090/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.