Về chung cư nhưng mới đi đến hành lang đã thấy Phong đứng đó. Tôi cúi gằm mặt hỏi lại:
- Sao… sao anh lại đến đây?
- Đi tìm Nguyệt xin lỗi à?
Tôi không đáp, chỉ gật đầu mở cửa, chuyện này Phong biết tôi cũng chẳng lấy gì làm lạ. Phong và Nguyệt vốn dĩ cũng được coi là bạn bè, tri kỷ tốt. Tôi còn biết, nick ảo năm nào đứng lên bảo vệ Phong là của Nguyệt. Phong bước vào bỗng dưng cất tiếng:
- Quý, về nhà đi em.
Nhà? Tôi làm gì còn có nhà mà về? Mẹ mất, nói cho cùng thì tôi cũng vẫn chỉ là người dưng. Vả lại, giờ sắp tù tội, sao còn đủ tư cách mà về.
- Thực ra Nguyệt không hề kiện tụng gì em, mẹ cô ấy ban đầu định gửi đơn nhưng cô ấy không làm thế. Cô ấy vẫn chừa cho em một đường lui.
- Anh… anh nói sao?
- Nguyệt không kiện em đâu. Anh cũng không hề xen vào chuyện này, nhưng cô ấy tự quyết định không kiện tụng gì em, chỉ là doạ cho em tỉnh ngộ ra thôi.
Tôi nghe xong, ngồi phịch xuống ghế, Nguyệt rốt cuộc sao nó lại tốt đến mức như vậy? Nó càng tốt, tôi càng cay đắng, khinh rẻ bản thân mình. Loại người như tôi mà cũng xứng làm bạn với nó sao? Cả đời này chính tôi còn không tha thứ nổi cho tôi, dù có quỳ cả đời còn không đủ trả vậy mà nó vẫn chừa cho tôi một con đường lùi. Sống mũi tôi bất chợt cay xè, sao tôi lại có thể khốn nạn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-chong-ban-than/2107250/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.