Những ngày Tết ở nhà, tuy rằng vẫn chưa thể nào quay lại như trước kia nhưng tôi cũng thấy ấm áp đôi phần. Ba và anh Phong đối xử với tôi rất tốt, chỉ có điều càng như vậy tôi càng áy náy, hối hận. Những việc trước kia đã làm, đúng là chẳng nguôi đi một chút nào. Qua Tết, ba lại đưa xuống Quảng Ninh. Tôi cứ nghĩ tôi là người xuống sớm nhất thế nhưng không, khi đến nơi tôi đã thấy Quảng. Anh mang gốc đào cặm cụi đi trồng ở dưới sân, ba chào hỏi anh vài câu sau đó mang valy vào trong rồi trở về Hà Nội. 
Tối hôm ấy tôi nằm ở phòng mãi chẳng ngủ được liền ngồi dậy bỗng dứng thấy anh Quảng đứng dưới gốc cây đào mới trồng. Anh đứng lặng yên ở đó, nhìn xa xăm về một chỗ. Từ ngày xuống đây tôi luôn được anh giúp đỡ, cũng không hiểu lý do gì anh lại có vẻ cô đơn đến vậy. Thế nhưng tôi không dám hỏi, chỉ ngồi bên trong nhìn theo bóng anh. 
Hôm sau mọi người đã xuống đầy đủ, chiều tối mấy anh chị ở trường làm một nồi lẩu nho nhỏ rồi gọi tôi sang ăn. Ở đây ai cũng đều nhiệt tình thân thiện, cảm giác cô đơn cũng vơi bớt trong lòng. Sau khi ăn xong, mọi người mang củi ra sân đốt rồi ngồi xung quanh nói chuyện với nhau. Dưới ánh lửa bập bùng chị Lan, giáo viên dạy lớp bốn khẽ đề nghị: 
- Mọi người có thấy ngồi im thế này hơi tẻ nhạt không? Hay chúng mình kể chuyện gì nghe đi. Kể chuyện về đời mình chẳng hạn, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-chong-ban-than/2107251/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.