Tôi không biết mình ngồi bao lâu, chỉ khi có mấy giọt mưa rơi rớt trên không trung mới loạng choạng đứng dậy. Ở trong phòng con Lâm đang ngồi bóp tay chân cho mẹ tôi. Mẹ nằm đó đôi mắt khép hờ, hơi thở cũng nặng nhọc đau đớn.
- Quý!
Tiếng con Lâm cất lên rất nhẹ, trên trán nó được Phong băng lại gọn gàng. Bỗng dưng tôi thấy có lỗi, có lỗi với mẹ, có lỗi với ba, và có lỗi với cả Phong, Lâm. Một năm qua, tôi đi đâu, làm gì? Số tiền tôi làm ra, thời gian tôi có chỉ để thực hiện những âm mưu của mình. Còn nó, nó là em gái của Nguyệt đấy, vậy mà nó lại cùng Phong chăm sóc cho mẹ tôi. Tôi đã từng coi thường nghề nghiệp của nó, cho rằng nó chỉ là con bán bánh nghèo hèn bẩn thỉu. Nhưng giờ đây tôi mới hiểu được rằng, trên đời này, kẻ đáng khinh nhất chính là bản thân tôi. Cướp chồng bạn thân, loạn luân với anh trai, năm lần bảy lượt định hại một bào thai chưa chào đời. Thế đã là gì, là gì so với việc tôi bỏ bê mẹ ruột mình để bà một thân, một mình cô đơn chống chọi với nỗi đau bệnh tật. Hai tay tôi đan vào nhau, bấu chặt đến chảy cả máu, tôi hận bản thân đến tột cùng.
- Mẹ cô xạ trị nhưng không có tác dụng nữa. Tế bào ung thư đã lan tới các phần khác của cơ thể nên bà rất đau đớn mỏi mệt. Cô ngồi đây bóp chân bóp tay cho mẹ đi, tôi ra ngoài phụ anh Phong nấu cơm.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuop-chong-ban-than/2107249/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.