Chương trước
Chương sau
Trương Thiên và Vân Thiên tâm sự xong thì mỗi người tự trở về phòng mình.
Sau đó Trương Thiên vốn muốn đi nghiên cứu Thiên Tinh kiếm quyết, nhưng giờ cũng tối muộn nên lại sợ ảnh hưởng đến mọi người bèn không luyện nữa, mà sử dụng thời gian tiếp tục đi nghiên cứu Lôi điện căn nguyên.
Quá trình tu luyện Lôi điện căn nguyên chỉ có hình dung bằng từ gian nan thống khổ, Trương Thiên mày mò cả đêm vẫn không hiểu ra nghĩa nào sâu xa, cũng chẳng có thu hoạch gì cả.
Đến sáng ngày thứ hai, Trương Thiên quyết định bỏ qua, việc tu luyện không thể gấp được, sau đó anh đứng dậy đi xem xem Tô Mộc Phong tu luyện sao rồi.
Đến dãy núi mà Võ Viêm sắp xếp cho Tô Mộc Phong, Trương Thiên thấy ở đây có núi có nước, linh khí dồi dào, phỏng chừng là ngọn núi khá nhất của toàn tông.
“Chậc chậc, lão già Võ Viêm cũng bất công thật chứ!” Trương Thiên lầm bầm: “Lão đối xử với đệ tử cuối cùng Tô Mộc Phong của mình thực là không còn lời nào để nói, cái gì cũng là đồ tốt nhất cả, còn bên chỗ mình…”
Trương Thiên thấy bóng Tô Mộc Phong trước một bãi đất trống.
Còn cách khoảng mườim, Tô Mộc Phong đã mở miệng chào hỏi: “Lão đại, anh đến rồi hả?”
Cậu ta bước vào kỳ Kim Đan thì cảm nhận cũng mạnh hơn, có thể tìm kiếm vật sống trong vòng trămm, còn trong vòng mườim thì ngay cả bước chân, mùi, tin tức,… đều có thể biết được.
Trương Thiên vốn không muốn làm phiền Tô Mộc Phong tu luyện, nhưng nếu đã bị phát hiện rồi, thôi thì tìm hiểu chút: “Hai quyển sách quý trấn tông của Càn Võ tông tu luyện đến đâu rồi? Có chạm được cọng lông chưa?”
Tô Mộc Phong vui vẻ nói: “Tối hôm qua vẫn hấp thụ yêu thú đan mà tu luyện, nên không mất bao lâu đã luyện tới Hám Sơn thứ quyền và Đa Trọng huyễn ảnh!”
Dù sao thì tăng sức mạnh trong tu ma chính là hấp thụ năng lượng, càng huống chi Tiểu Lục cũng cho là mình trong vòng một ngày sẽ không thể tu luyện được những tuyệt kỹ võ công này.
Chỉ thật không ngờ mới nãy vừa thử một chút, lại gặp một mấy phần kinh ngạc.
“Hể, còn chưa bắt đầu tu luyện nữa hả?” Trương Thiên cười nói: “Vậy phỏng chừng trong trận đấu ngày mai không có cơ hội làm mấy vị trưởng lão ngạc nhiên rồi!”
Tô Mộc Phong nhếch miệng nói: “Phải là ngược lại mới đúng, em áng chừng sẽ luyện xong hai quyển sách quý này trong hôm nay!”
Trương Thiên có hơi bất ngờ: “Còn chưa bắt đầu tu luyện mà đã tự tin vậy rồi?”
“Ha ha!” Tô Mộc Phong cười lớn: “Đương nhiên rồi, lão đại, em phát hiện tu ma thật sự là đỉnh ghê luôn á, em biết trễ vậy đúng thật hối hận!”
“Nói nghe xem! Cậu dựa vào cái gì mà nắm chắc như vậy?” Trương Thiên hỏi.
Tô Mộc Phong giải thích: “Tu luyện Hám Sơn thứ quyền chính là chúng talàm sao dùng cương khí hóa quyền xuất lực, lúc đạt được trạng thái cực hạn sẽ sinh ra sức mạnh kinh khủng!”
“Dựa theo ghi chép Hám Sơn thứ quyền này, hiệu quả thần diệu cao nhất hẳn là đẩy núi phá đất!”
“Hồi nãy em có thử rồi, cứ đặt giả thiết thật sự cần tu luyện bằng cương khí, thì phải làm chỗ nào, ra bao nhiêu sức, lại cần bù sức chỗ nào, chỉ là cái kết cấu này ít nhất phải luyện mười năm mới quen được. Nếu như là tùy ý vung ra, thì ít nhất phải mấy năm mới quen được nhỉ?”
“Võ đạo tu luyện là cậy mạnh, mà muốn khống chế sức mạnh thì chính mình phải đi nhận biết và khống chế, nếu muốn mỗi một quyền đều có kết cấu khiến bản thân thỏa mãn thì chỉ có thể dựa vào quen tay thôi”.
Trương Thiên nhún vai, không bắt bẻ nhiều: “Vậy ý của cậu là…?”
Tô Mộc Phong giơ nắm tay lên: “Nếu chúng ta dùng linh lực thì sao? Cần bao nhiêu sức thì ngưng tụ vào chỗ đó ít hay nhiều, vậy không phải là sẽ nằm trong tầm tay rồi sao?”
“Cho nên cậu chỉ cần biết Hám Sơn thứ quyền đánh ra thế nào, sau đó nhớ kỹ mỗi một chỗ cần bao nhiêu sức rồi sẽ khống chế linh lực cần dùng!” Trương Thiên hiểu ý, trầm giọng nói.
Tô Mộc Phong hơi nhíu mày: “Đúng rồi, anh nói cái phải một ngày luyện thành mà? Này là chuyện nhớ kỹ mấy số liệu là có thể hoàn thành rồi!”
Trong lời nói tràn ngập tự tin.
Chỉ có thể nói, khả năng tùy ý khống chế linh lực đã cho Tô Mộc Phong lòng tin quá lớn.
Trương Thiên cười ha ha: “Tôi còn tưởng đâu khó lắm, vậy cũng được hả? Mấy lão già Võ Viêm dám cũng bị cậu làm cho tức chết rồi!”
Võ Viêm tu luyện mấy chục năm mới có thể nhận biết và thuần thục Hám Sơn thứ quyền của mình, nhưng tới Tô Mộc Phong thì còn không đến một ngày. Nói khó nghe, cậu ta là đang học thuộc lòng, sợ là một giờ cũng không cần!
Đả kích này đối với người tu luyện mấy chục năm có lớn quá không nhỉ?
Tô Mộc Phong: “Ha ha, lão đại, em lại nhớ một câu anh nói trước đây: Tôi thực sự không muốn bức bách, nhưng sức mạnh không cho phép”.
“Hồi trước em cảm thấy anh kiêu căng ngạo mạn, giờ xem ra là bởi vì cảnh giới lúc đó kém anh xa quá, nên không có hiểu anh!”
Hiện tại thực lực của Tô Mộc Phong tăng vọt, mỗi giờ mỗi khắc đều có thể cảm nhận được sức mạnh mang tới niềm vui!
Cái này giống như là đột nhiên giàu sụ, dù sao trong tay có tiền, muốn mua gì thì mua, muốn làm gì thì làm.
Tôi không muốn lên giọng, là bị ép thôi, tại nhiều tiền quá không giả người nghèo nổi.
Trương Thiên lắc đầu cười: “Đừng quá đắc ý, người giỏi có người giỏi hơn. Thế Đa Trọng huyễn ảnh thì sao?”
Tô Mộc Phong phẩy tay, cười đáp: “Lão đại, Đa Trọng huyễn ảnh cũng là đạo lý này. Đa Trọng huyễn ảnh căn cứ vào tốc độ và không gian xác nhận, chỉ cần tốc độ đủ nhanh và cương khí đủ mạnh thì không gian liên quan sẽ xuất hiện một cái bóng giống mình, khiến người ta không phân rõ đâu là bản thể thật!”
“Nhưng mà nếu đổi lại là tu ma như chúng ta, chỉ cần nhớ đúng không gian thì không cần dùng tốc độ duy trì, mà trực tiếp dùng linh lực tạo ra bản giả là được rồi”,
“Thật giả phân thân à?” Trương Thiên thắc mắc.
Tiểu Lục gật đầu, giải thích: “Không chỉ có thật giả phân thân đâu, đó là lão già Võ Viêm học Nhị trọng thôi! Thật ra còn có thể dùng năm không gian lận, tương đương với Ngũ trọng huyễn ảnh trong sách nữa, ha ha!”
Trương Thiên: “Cái này hơi bị ý nghĩa à!”
Tô Mộc Phong lại lấy hai quyển trấn Tông bảo bối cao cấp ra, bụm miệng nói: “Lão đại, nếu anh cảm thấy hứng thú thì lấy xem đi. Dù sao em cũng nhớ kỹ rồi, hôm nay luyện tập dò lại một cái là được!”
“Sư tôn còn nói em biết cái Đa Trọng huyễn ảnh này còn khó hơn Hám Sơn thứ quyền nữa, không ngờ cũng chỉ vậy mà thôi!”
“Ngày mai nhất định kịp!”
“Áng chừng cậu i lại có thể cho bọn họ một bất ngờ rồi!” Trương Thiên nhận lấy hai quyển bảo bối trấn tông Càn Võ tông, cảm khái nói.
Tô Mộc Phong cười nói: “Chỉ lo lão già Võ Viêm có quá tự ti không thôi, ha ha ha”
Trương Thiên: “…”
“Nỗ lực lên, lúc này lấy được Hào Long lệnh tương đối quan trọng, cậu nhất định phải lấy được!”
“Lần này tôi muốn sử dụng Hào Long lệnh tới tiêu diệt Dương Tiêu, lão sáng lập tổ chức Thự Quang ở Viêm Hạ!”
“Được, lão đại, em nhất định không phụ sự mong đợi của mọi người!” Tô Mộc Phong nghiêm túc nói.
Vèo!
Một cái bóng đột nhiên đáp xuống, là Cung Nhu.
Cung Nhu hành lễ: “Anh Thiên, Mộc Phong sư huynh, chào các anh!”
Tô Mộc Phong tuy là rất ít xuất hiện ở Càn Võ tông, nhưng cậu ta dẫu sao vẫn luôn là đệ tử tông chủ, hơn nữa thực lực ở trên tông môn, mọi người đều nhất định tôn xưng là sư huynh.
Tô Mộc Phong gật đầu: “Chào Cung Nhu sư muội!”
Trương Thiên quan sát Cung Nhu từ trên xuống dưới, cô em này vẫn là giống trước đây, lớn lên không chỉ xinh đẹp, chân còn dài mộtm hai, vốn phải là hình tượng ngự tỷ, thế nhưng khuôn mặt và tính cách lại dễ thương ngốc ngốc.
Con gái vừa đẹp vừa dễ thương, đúng là hiếm thấy!
Trương Thiên hơi nhíu mày: “Tiểu Cung Nhu, sao cô lại tới rồi, tìm Mộc Phong hả?”
Dù đã ba bốn năm không gặp, nhưng Trương Thiên vẫn xưng hô như trước chứ không xa lạ.
Đôi mắt to của Cung Nhu ngập đầy tình ý nhìn Trương Thiên, vẻ mặt cô ta xấu hổ, mím môi đáp: “Không phải, tôi tới tìm anh Thiên đấy!”
“Hồi nãy tôi có hỏi tông chủ xem anh ở đâu, tông chủ nói anh đến tìm Mộc Phong sư huynh, nên tôi mới tới!”
Trương tThiên”Hả? Tìm tôi có chuyện gì?”
Cung Nhu toét miệng: “Anh Thiên, dạo này kiếm pháp của tôi có tiến bộ, tôi muốn xin anh hướng dẫn tôi kiếm pháp”
“Hả? Lại luyện kiếm dưới tàng cây nữa hả? Tôi sợ bị bố cô thấy rồi lại nói tôi âm mưu quấy rối với ghẹo cô á!” Trương Thiên suy nghĩ chút rồi nói: “Chuyện mấy năm trước, giờ cũng bị bố cô ghi thù rồi. Không thì cứ ở đây đi. Tôi với Mộc Phong sư huynh của cô đều có thể chỉ cô!”
Tam trưởng lão vẫn còn dùng chuyện này nhắm vào mình đấy!
“Xì…” Tô Mộc Phong phì cười: “Lão đại, bình thường là có lòng bất chính mới sợ hiểu lầm, anh không phải là có ý gì với Cung Nhu sư muội chứ?”
Trương Thiên lườm cậu ta một cái: “Cút!”
“Tôi đây là sợ Tam trưởng lão hiểu lầm, hơn nữa tôi là đàn ông đã có gia đình, phải biết chừng biết mực!”
Cung Nhu nhíu mày, đỏ mặt bối rối nói: “Không được, nhất định phải đến chỗ tôi mới được!”
“Eooo!” Ánh mắt Tô Mộc Phong sáng ngời, chuẩn bị ăn dưa xem kịch.
“Hả?” Trương Thiên lại cười khổ: “Sao vậy?”
Cung Nhu liếc về phía Tô Mộc Phong, ngượng ngùng kề sát vào bên tai Trương Thiên mới mấp máy đôi môi đỏ mọng, nhỏ giọng thì thầm…
Trương Thiên nghe xong, gật đầu: “Ra là vậy á? Vậy tôi vẫn là đến chỗ cô thôi!”
“Ừa!” Cung Nhu nói rồi mặt cũng đỏ đến mang tai, kín đáo cúi đầu.
Tô Mộc Phong nhìn Trương Thiên: “…”
Kẻ mới nói mình có gia đình, biết chừng mực đi đâu rồi?
Giờ chỉ thấy một con chó sói đi theo sau lưng Cung Nhu thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.