Chương trước
Chương sau
Võ Viêm cũng là có tật giật mình.
Trên lý thuyết, Trương Thiên đã giúp Càn Võ tông bọn họ giành được vị trí đứng đầu Bát đại Tông môn, rồi còn hiến Hào Long lệnh cho Võ Viêm nữa. Cho nên với người trấn giữa ngôi cao ở Càn Võ tông mấy năm như ông ta, việc trao đổi một hai bản tuyệt kỹ võ công cũng coi như công bằng mà?
Võ Viêm lại cười: “Tâm phòng người thì không thể không có được!”
Nói thật thì lúc đó Càn Võ tông bọn họ thực sự có dùng chút thủ đoạn với Trương Thiên, càng huống chi thực lực mà Trương Nê Đàm thể hiện, tuyệt kỹ võ công cũng không ít món sánh ngang được với bảo vật trấn tông của bọn họ, nên cũng chưa chắc anh sẽ coi trọng mấy thứ này.
Không lấy ra chia sẻ cũng không quá đáng!
Trương Thiên hứ một tiếng: “Ông bụng dạ hẹp hòi thì có. Tôi đây tạm thời độ lượng không tính toán với ông!”
Võ Viêm: “Ặc…”
Phụt!
Cung Nhu đứng kế bên bụm miệng cười trộm, ánh mắt dịu dàng nhìn Trương Thiên.
Tô Mộc Phong thì nhướn mày: “Lão đại này, bộ có món cao cấp nào mà anh còn thiếu hả? Nếu mà anh muốn học hai cái này thì em chia cho anh cũng được nè!”
“Thôi ngưng!” Trương Thiên nhún vai: “Làm như tôi ham lắm vậy. Cậu ráng học cho tốt đi, để xem coi hai ngày này có cơ hội lĩnh hội được không, đến chừng đó lại cho đám Võ Viêm bất ngờ một phen!”
“Được!” Tô Mộc Phong phấn khởi.
Những người khác cũng không thèm để ý cuộc nói chuyện của hai kẻ ngông cuồng nọ nữa, vì suy nghĩ và lời nói của bọn họ, đám người Võ Viêm không theo kịp.
Thời gian đến trận đấu giành Hào Long lệnh là ngày mốt, nên Tô Mộc Phong còn có hai ngày chuẩn bị.
Buổi tối, Trương Thiên lấy ra một miếng thịt lớn hầm cho Tô Mộc Phong và mấy người lửa Võ Viêm ăn. Mùi thịt thơm đến nỗi mấy lão đầu cũng phải hú hét, nhất là kẻ thích uống rượu như Võ Viêm, giờ có thịt kẻm rượu thì phải nói là sướng biết bao!
Tô Mộc Phong ở lại nói chuyện, nhưng Trương Thiên thì không có ăn chung với bọn họ, mà trở về tiểu điện chỗ mấy người Vân Thiên ở, tụ tập với đám Vân Thiên, Thiên Ma.
Người của Vân môn vì để tránh hành tung nên vẫn luôn ở tiểu điện này không có đi đâu. Bấy giờ Trương Thiên tới, bọn họ nhất định sẽ vui mừng, nhất là anh còn đem theo thịt yêu thú thơm ngon thì còn vui hơn nữa.
Tiệc tùng xong xuôi, bầu không khí có hơi thay đổi.
Thiên Ma thận trọng hỏi: “Tình hình bên ngoài sao rồi? Tổ chức Thự Quang có tìm cậu không?”
Trương Thiên lắc đầu đáp: “Tổ chức Thự Quang không có tìm tôi, nhưng mà thân phận của mấy người vẫn bị bọn họ treo giải thưởng điều tra!”
“Ở thành phố Hắc Sơn và Cửu Châu này, lúc chúng tôi tới cũng chạm mặt không ít cường giả đang tìm tung tích của mấy người, nên tôi e mấy người tạm thời vẫn không thể đi lại tự đo được!”
Thiên Ma và mấy vị lão đầu Vân môn nói: “Chúng tôi cũng không có gì, vốn là mấy bộ xương già đi tới đâu luyện thuốc tới đó mà thôi, một chút ảnh hưởng cũng không có. Giờ Vân Thiên cũng đang cần yên tĩnh tu luyện để tăng thực lực bản thân, vốn dĩ không cần tự do. Chúng tôi ở lại Càn Võ tông cũng tốt lắm, linh khí đủ, Võ Viêm tông chủ lại đối xử không tệ với với chúng tôi, nên chỗ này rất thích hợp ở lại!”
Nói thì nói vậy, nhưng Trương Thiên vẫn là có chút áy náy, dù sao thì trên dưới Vân môn bọn họ cũng là vì giúp anh giữ lại một hạt tim sen nghìn năm nên mới bị liên lụy.
Trương Thiên là người tình thâm nghĩa trọng, nếu Vân môn là vì mình, thì anh nhất định sẽ xử lý xong mối phiền phức này.
“Yên tâm đi, mọi người rất nhanh sẽ được tự do thôi!”
“Gần đây thực lực của tôi đã có đột phá, mà kế hoạch diệt trừ tổ chức Thự Quang, trên dưới Viêm Hạ đã chuẩn bị rồi!”
Đám người Thiên Ma trợn to mắt nhìn Trương Thiên.
Bọn họ đối với việt diệt trừ tổ chức Thự Quang cũng không quan tâm lắm, điểm cả bọn chú ý là sức mạnh của Trương Thiên lại tăng thêm rồi?
Trước đây lúc anh đánh cờ với Vân Thiên ở Vân môn đã triển khai cảnh giới cường giả thần cấp trở lên, là cảnh giới Hư Không rồi. Giờ nếu như anh lại nhảy vọt lên trên cả cảnh giới Hư Không, vậy há chẳng phải…
Thiên Ma chấn động hỏi: “Tiểu Thiên, lẽ nào cậu đã bước vào cảnh giới Vô Nhân rồi?”
Nhị trưởng lão Vân môn nuốt nước bọt một cái: “Cảnh giới Vô Nhân là sự tồn tại đã tuyệt tích rồi đấy!”
“Tiểu Thiên, cậu mạnh tới mức này rồi à?” Tam trưởng lão Vân môn hỏi tiếp.
Vân Thiên cũng kinh ngạc cực kỳ: “Anh Trương, chúc mừng anh nghen!”
Trương Thiên cũng không giải thích, thôi tạm thời cứ xem kỳ Kim Đan là cảnh giới Vô Nhân đại đi! Dù sao cũng không có cách nào dẫn bọn họ tu tiên hay tu ma, nên vốn là không có cách lại tìm được những tiên dược có thể luyện thành đan được.
“Cậu thì sao, Vân Thiên? Có đột phá cảnh giới Thần cấp chưa?”
Vân Thiên cười khổ: “Chưa đâu, trước đây dựa vào đan dược của bố tôi, vốn muốn đột phá đến cảnh giới Thần cấp, ai ngờ cuối cùng chỉ đạt đến cảnh giới Bán thần thôi!”
Thiên Ma cắt ngang, nói: “Vân Thiên còn trẻ, hơn nữa có đan dược của tôi hỗ trợ, việc bước vào Thần cấp chỉ là vấn đề thời gian”.
Có đan dược của hiên Ma luyện chế đã xem như là cách tu luyện tốt nhất trên Trái đất rồi, chỉ có điều đan dược này, nếu là tiên đan Trương Thiên luyện chế thì sao? Vậy có thể tăng đẩy nhanh tốc độ hay không?
“Nhưng vấ đề là bây giờ không có thời gian, hay tôi có thể luyện chế một ít đan dược tu luyện cho Vân Thiên thử xem!” Trương Thiên trầm giọng nói.
Thiên Ma luyện chế một viên đan dược cấp 7 cần mất nửa tháng, còn Trương Thiên luyện chế kim đan hóa thể chỉ cần mấy giờ, nữa là giờ còn có lò luyện thì còn nhanh hơn nữa.
Kỹ thuật luyện đan của Trương Thiên trước đã được chứng thực, nên mấy người Thiên Ma cũng cực kỳ tán thành, đương nhiên là sẽ ủng hộ.
Buổi tối, Trương Thiên cần Thiên Ma cung cấp những dược liệu cần thiết cho mọt viên kim đan hóa thể, lại mượn dược liệu của Càn Võ tông góp vào cho đủ số.
Nếu kỳ Kim Đan tương đương với thực lực cảnh giới Vô Nhân, vậy cảnh giới Thần cấp chắc là nhập môn kỳ Trúc Cơ ha! Dù sao luyện võ vốn chính là một tiến trình luyện hóa thân thể một cách cực hạn, y nghĩa cũng như tôi luyện thân thể, mà đan dược tốt nhất để tôi luyện thân thể thì tất nhiên là kim đan hóa thể rồi.
Cho nên Trương Thiên mới tính luyện chế một viên cho Vân Thiên.
Muốn chuẩn bị xong cũng đã chập tối. Lần này cũng giống lần trước, Trương Thiên vào phòng mình luyện đan, Vân Thiên ở ngoài canh giữ.
Hai giờ trôi qua, kim đan hóa thể sẽ thành, nhưng lần này anh tách dược liệu một viên ra thành mười viên kim đan hóa thể nhỏ, bởi lo thân thể Vân Thiên sẽ không chịu nổi.
Những người khác đều đã ngủ hết, chỉ có Vân Thiên còn thức.
Trương Thiên đưa kim đan hóa thể cho Vân Thiên: “Những thứ này tạm thời gọi là tiên đan, luyện hóa thân thể có tác dũng giãn gân rửa tủy, mỗi lần tu luyện cậu uống một viên thôi, nếu cơ thể chịu nổi hẵng ăn tiếp!”
Vân Thiên nhận lấy tiên đan: “Được, cảm ơn anh Trương!”
“Quan hệ của chúng ta mà còn nói mấy câu này!” Trương Thiên cười.
Vẻ mặt Vân Thiên vẫn lạnh băng mà cũng lộ ra nụ cười hiếm có.
Hai người ở tán gẫu một lát trong đêm, Vân Thiên lại tuồn ra một tin tức quan trọng.
“Anh Trương, tôi cũng muốn trừ bỏ tổ chức Thự Quang, không chờ nổi nữa…” Vân Thiên nặng nề nói.
Trương Thiên khó hiểu: “Ở đây tu luyện không phải rất tốt sao? Cậu có chuyện lo lắng gì à?”
“Là chuyện vui!” Nụ cười lần nữa hiện lên trên vẻ mặt lạnh như tiền của Vân Thiên: “Nhu Nhu nói tôi biết, cô ấy mang thai rồi!”
“Chu Nhu Nhu á?” Trương Thiên hết hồn: “Cmn chứ, tốc độ cậu kinh khủng thiệt!”
“Há há, Vân Thiên, không ngờ luôn á nha!”
“Một lần là trúng số!”
“Không phải chứ, hai người sao có thể nhắm chuẩn như vậy?”
“Ặc…”
Trong bụng Trương Thiên cũng bắt đầu ghen tị, anh không biết mười mấy lần của mình có trúng được không!
Nhưng sắc mặt Vân Thiên lúc này lại chuyển thành buồn bã: “Nhưng tôi lo lắng tôi sẽ liên lụy cô ấy, đã đắc tội tổ chức Thự Quang rồi, nếu không trừ bỏ nó, tôi…”
Nói trắng ra là, trong lòng có vướng bận!
Trương Thiên hiểu ý rồi, Vân Thiên chắc chắn là một người đàn ông có trách nhiệm, cậu ta không sợ bản thân có chuyện gì, sợ là sợ vợ con gặp vạ.
Anh nghĩ rồi bèn vỗ vỗ bả vai Vân Thiên: “Thôi yên tâm đi, tổ chức Thự Quang rất nhanh sẽ bị chúng ta tiêu diệt, đến chừng đó cậu có thể đoàn tụ rồi!”
Vân Thiên gật đầu, lại do dự một hồi mới nói với Trương Thiên: “Anh Trương này, người Vân Thiên tôi có thể dựa vào không nhiều lắm, tôi xin anh chuyện này, nếu sau này tôi thật sự xảy ra bất trắc, tôi mong anh… đến chừng đó mong anh có thể chăm sóc vợ con tôi giùm!”
Nụ cười của Trương Thiên tắt ngấm, lạnh mặt nhìn Vân Thiên: “Nói bậy gì đó? Trẻ con không thể thiếu bố được, nó đợi cậu cùng nó trưởng thành!”
“Tôi sợ lỡ như…”
“Không có lỡ như!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.