Chương trước
Chương sau
Võ Viêm thở dài, nói: “Tôi cũng không rõ!”
“Nhưng bọn chúng làm vậy khẳng định là muốn cướp Hào Long lệnh trong tay tôi, mà tôi lại không muốn thay đổi tình hình hiện tại. Hào Long lệnh nhất định phải tiếp tục được giữ lại Càn Võ Tông của tôi.”
Trương Thiên đảo mắt: “Cho nên để đảm bảo thắng lợi, ông hy vọng tôi thay mặt Càn Võ Tông ra trận?”
“Đúng vậy.” Võ Viêm hỏi: “Được không?”
Trương Thiên nở nụ cười: “Được, nhưng không phải tôi thi đấu, đến lúc đó tôi sẽ đưa đồ đệ thật sự của Càn Võ Tông đến!”
“Ai cơ? Cậu nhắc đến Mộc Phong?” Võ Viêm đoán.
Ở trong tay Trương Thiên này, người là đệ tử của Càn Võ Tông cũng chỉ có một người, Tô Mộc Phong.
Trương Thiên cười nhẹ, nói: “Sao? Ông cảm thấy không được?”
Võ Viêm biết Tô Mộc Phong có thiên phú tu luyện vô cùng tốt, nhưng cho dù là vậy Tô Mộc Phong cũng chỉ mới tu luyện được mấy năm, so ra thực lực chắc chắn sẽ không bằng người của các tông môn khác đã tu luyện đến ba bốn mươi năm…
Võ Viêm cố gắng giải thích: “Trước kia nghe cậu nói qua thực lực của Mộc Phong đã đến Phá Cảnh, trong lòng tôi thật sự rất vui mừng, nhưng với thực lực đó để so sánh với các tông môn tham gia trận đấu giành Hào Long lệnh thì có vẻ không phù hợp cho lắm.”
Trương Thiên cười tủm tỉm, trêu chọc: “Lão già này! Không phải trước kia tôi đã nói qua với ông rồi sao? Thực lực của Tô Mộc Phong chỉ sợ ngay cả ông cũng đánh không lại đâu!”
“Ông vẫn còn không tin?”
Võ Viêm tu luyện cả một đời thật sự chưa gặp qua mấy người có thể đánh thắng bản thân.
Đến ngay cả Trương Thiên cũng chưa chắc đã là đối thủ của ông ta. Nếu so với những người từ bốn mươi tuổi trở xuống thì Trương Thiên tuyệt đối là xuất sắc nhất, nhưng đối mặt với lão già như ông thì không nói chắc được.
Về phần Tô Mộc Phong, Võ Viêm cảm thấy nếu như cậu ta chịu tu luyện thêm mấy chục năm nữa chắc chắn tu vi sẽ vượt qua ông, nhưng chỉ tu luyện có mấy năm mà đòi đánh bại được sư phụ. Chuyện này Võ Viêm hoàn toàn không tin.
“Cũng đừng gây áp lực lớn cho Mộc Phong, đôi khi loại chuyện như tu luyện này không thể gấp được!”
“Dừng! Nói trắng ra là ông vẫn chưa tin!” Trương Thiên chế nhạo.
Trương Thiên cảm thấy với thực lực bây giờ của Tô Mộc Phong, đừng nói đánh bại Võ Viêm, lấy một địch trăm cũng còn dư sức ấy chứ.
Võ Viêm nghiêm túc nói: “Được rồi không đùa nữa, cậu rốt cuộc là có tham gia hay không?”
Trương Thiên nhún vai: “Vẫn không tin? Thôi, chờ đến lúc ông nhìn thấy Tô Mộc Phong thì sẽ biết!”
“Sẽ tham gia, nhưng lần này tôi tham gia không chỉ là vì lấy xuống Hào Long lệnh, mà còn muốn mượn dùng một lần.”
Trương Thiên muốn mượn Hào Long lệnh để tiêu diệt tổ chức Hừng Đông, dù sao tổ chức Hừng Đông cũng liên quan đến rất nhiều cao thủ, cứ phòng tình huống xấu thì hơn…
Chỉ là không nghĩ đến lại trùng hợp đúng vào lúc diễn ra cuộc thi đấu mới để giành Hào Long lệnh!
Võ Viêm nghe được Trương Thiên sẽ tham gia thi đầu thì lập tức trở nên vui vẻ, nói thầm: “Cậu tham gia là được. Chỉ cần giành được Hào Long lệnh, cậu muốn làm gì cũng được.”
“Thời gian bắt đầu là ngày kia!”
Võ Viêm vẫn rất có lòng tin vào Trương Thiên, nghĩ đến chuyện gì đó bèn dặn dò: “À hôm đó nhớ phải đưa đồ đệ nhỏ Mộc Phong tới cho tôi xem đấy!”
Trương Thiên xấu xa nở nụ cười: “Được thôi, tôi nhất định sẽ đưa cậu ta tới!”
“Ông cũng nên chuẩn bị tinh thần mở rộng tầm mắt đi, xem Tô Mộc Phong làm sao đánh bại ông. Đến lúc đó cái mặt già này không biết để đâu cho phải!”
“Hừ! Lão già này còn sẽ thua dưới tay đồ đệ sao? Về nhà không chừng cậu ta phải nhờ tôi dạy bảo đấy!”
“Ha ha ha, đến lúc đó xem ai dạy bảo ai. Cúp đây!” Trương Thiên cười cười bỏ điện thoại xuống.
Hiện tại Tô Mộc Phong đã đạt đến cảnh giới Kim Đan kỳ, nếu không phải anh và cô vợ nhỏ tu luyện thực lực bỗng nhiên tăng vọt. E rằng còn không thể đánh lại tiểu Lục đâu.
Bởi vậy Trương Thiên dám chắc chắn rằng Tô Mộc Phong thừa sức đánh bại Võ Viêm!
Trương Thiên yên lặng suy nghĩ hồi lâu, thấy vẫn nên lái xe đến chỗ tiểu Lục xem thế nào.
Cuộc thi đấu giành Long Hào lệnh ngày kia đã diễn ra, thời gian cũng hơi gấp.
“Thời gian hai, ba ngày liệu có đủ để Tiểu Lục hấp thụ yêu thú đan và ma đan không nữa.”
Khi đến trước nhà của Tô Mộc Phong, Trương Thiên mới phát hiện ra cửa đã bị khoá chặt.
Trương Thiên cũng không bấm chuông, anh sợ lỡ như baay giờ Tô Mộc Phong đang tu luyện, bị người khác quấy rầy sẽ không tốt.
Anh nhảy qua tường rào đi vào trong hành lang.
Kỹ thuật năm đó học được ở Thần Long doanh vẫn chưa quên chút nào.
Vừa vào đã nhìn thấy Tô Mộc Phong ngồi khoanh chân trong đại sảnh, rất có khí chất của người tu tiên.
Trên tay thì đang cầm một viên yêu thú đan.
Nhận ra Trương Thiên đến, Tô Mộc Phong chậm rãi ngừng việc hấp thụ năng lượng…
“Lão đại, anh đến rồi?” Tô Mộc Phong ngay cả mắt cũng chưa mở đã nhỏ giọng hô.
Bây giờ cậu ta đã đạt đến trình độ Kim Đan kỳ, nếu ngay cả ai đến cũng không phát hiện ra vậy thì không cần tu luyện làm gì nữa.
“Ừm.” Trương Thiên hỏi: “Vẫn đang hấp thụ viên yêu thú đan?”
Tính toán thời gian một chút, Trương Thiên đưa vật này đến tay Tiểu Lục cũng đã được hai ngày rồi.
Một người tu ma, hơn hai ngày cũng không hấp thụ nổi một viên yêu thú đan còn thấp hơn thực lực của bản thân, tốc độ có vẻ hơi chậm.
Coi như Tiểu Lục không có một chút kinh nghiệm luyện khí nào thì đáng lẽ cũng không thể chậm như thế được!
Sở dĩ tu ma được nhiều người yêu thích đến như vậy cũng đều có lý do của nó, bởi tốc độ hấp thụ năng lượng của nội đan cực kỳ nhanh.
Tiểu Lục mở to mắt, nhíu mày nói: “Lúc đầu em cũng tưởng rằng bản thân có thể hấp thụ rất nhanh, không nghĩ đến lần đầu tiên hấp thụ yêu đan lại chậm như vậy.”
“Theo quy tắc mà lão đại anh đã nói, bây giờ em đã là một ma đầu, hấp thụ yêu đan cấp thấp hơn hẳn phải rất nhanh mới đúng, có lẽ chỉ cần hai ba tiếng sẽ luyện hoá thành công. Nhưng đã trôi qua hơn hai ngày rồi mà em vẫn cảm giác chẳng hấp thụ được bao nhiêu cả, đến một phần mười cũng chưa tới…”
“Sao? Một phần mười cũng chưa tới?” Trương Thiên nhíu nhíu mày, hình như có gì đấy không ổn.
“Khả năng còn ít hơn vậy!”
Tuy nghe không tin được nhưng sự thật là như vậy.
Tô Mộc Phong gật đầu: “Lão đại, chẳng lẽ là thiên phú của em không tốt?”
Trương Thiên lắc đầu: “Không có khả năng! Cậu tu luyện nhập ma, có thể trực tiếp trở thành ma đầu, thiên phú chắc chắn phải rất tốt!”
“Vậy đã xảy ra chuyện gì?” Tô Mộc Phong tò mò nói.
Trương Thiên nhíu mày, hỏi: “Hừmm… Lúc tu luyện cậu có cảm nhận được xảy ra vấn đề gì không? Hoặc có thứ gì đó cản trở?”
Tô Mộc Phong mím môi nói: “Mỗi khi hấp thụ yêu đan em đều cảm thấy cả người giống như bị điện giật vậy, đau đớn muốn nổ tung…”
“Buổi tối đầu tiên em trực tiếp bị giật ngất xỉu, đến tận sáng hôm sau mới tiếp tục tu luyện được!”
“Ngày thứ hai em lần mò hồi lâu cuối cùng cũng xác nhận được tốc độ hấp thụ chậm, đồng thời điều chỉnh tốc độ. hấp thụ trong mức chịu đựng của cơ thể. Tốc độ chậm giống y như dùng ống hút đi hút nước biển vậy!”
“Đến hôm nay bản thân em mới tăng tốc độ hấp thụ lên được một chút nhưng tốc độ như thế vẫn rất chậm.”
Trương Thiên nghe Tiểu Lục miêu tả, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề!
Khó trách Tô Mộc Phong hấp thụ chậm, hoá ra là do yêu đan của Giảo Điện thú có vấn đề.
Con yêu thú Giảo Điện này chắc đã ăn trúng bảo vật vô song quả Lôi Điện Căn Nguyên nên mới dẫn đến yêu đan cũng toàn Lôi Điện Căn Nguyên như vậy…
Bất kể là người tu tiên hay tu ma thì đều rất sợ hãi Lôi Điện Căn Nguyên. Bởi vì nếu như quá nhiều Lôi Điện Căn Nguyên thì sẽ có thể bị phá hủy căn cơ.
Thậm chí nội đan ma tu cũng sẽ nổ tung! Nhưng nếu như có thể điều khiển tốt, Tô Mộc Phong còn có thể lợi dùng Lôi Điện Căn Nguyên chậm rãi tu luyện nội đan, làm chơi ăn thật, thậm chí còn có khả năng lĩnh ngộ được Lôi Điện Áo Nghĩa.
Trương Thiên cười: “Thì ra là vậy!”
“Sao rồi lão đại?” Tô Mộc Phong tò mò.
Trương Thiên bắt đầu giải thích về cây Căn Nguyên và tác dụng của quả Lôi Điện Căn Nguyên, cuối cùng nói đến chuyện yêu đan này chứa sức mạnh Lôi Điện Căn Nguyên, là đồ tốt!"
Tô Mộc Phong phấn khích nói: “Trên đời chỉ nghe nói đến hạt giống cây Căn Nguyên, không có cây Căn Nguyên? Vậy mà bây giờ em lại có thể có quả Lôi Điện Căn Nguyên mọc ra từ cây Căn Nguyên?”
Đấy là bảo vật vô song đó!
“Em còn có cơ hội lĩnh ngộ được Lôi Điện Áo Nghĩa sao?”
Khó tin quá đi mất, mình thế mà có cơ hội nghịch sấm sét…
Trương Thiên vui vẻ cười nói: “Cố gắng lĩnh hội nha!”
Tô Mộc Phong kích động cầm lấy yêu thú đan, muốn tiếp tục tu luyện.
Trương Thiên ngăn cậu ta lại: “Từ từ, tôi có chuyện muốn nói với cậu! Ngày mai cậu đi cùng tôi đến Càn Võ Tông một chuyến.”
“Sao ạ? Ha ha ha, thật sao?” Tô Mộc Phong cười vô cùng xấu xa: “Chẳng lẽ lão đại muốn em trở về đánh lão già kia một trận sao?”
Tô Mộc Phong vô cùng chờ mong.
Trương Thiên nhướng mày: “Ông ấy không chịu tin tôi cũng bó tay, đành để cậu đi đánh ông ấy một trận vậy. Phải khiến ông ấy nhớ lâu một chút.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.