“Ha ha, lão đại cảm thấy em có thể đánh thắng được lão già Võ Viêm kia không?” Tiểu Lục rất muốn biết Trương Thiên nghĩ như thế nào. Thực lực Kim Đan kỳ mạnh thế nào cậu chưa từng thử đi xác nhận. Sức mạnh của lão già Võ Viêm sợ cũng chỉ có Trương Thiên là biết được… Mà người có thể đưa ra đáp án chính xác dường như cũng chỉ có Trương Thiên! Trương Thiên bật cười: “Muốn biết thì thử một lần là được?” “Ha ha, được!” Tiểu Lục vui vẻ. Trương Thiên về đến nhà ôm Lâm Tử Thanh vào lòng ngủ một giấc. Ngày hôm sau cơ thể Lâm Tử Thanh cũng khôi phục lại bình thường, đã có thể bắt đầu đi làm. Mấy ngày nay ngoại trừ luyện chế tiên đan, anh còn cho cô ăn thêm một ít thịt yêu thú, nên tốc độ khôi phục cũng rất nhanh. Trương Thiên đưa cô đi làm, sau đó nói cần phải rời đi mấy hôm. Trước cửa tập đoàn Ái Thiên, bảo vệ trông coi bãi đỗ xe trước kia từng ngăn cản Trương Thiên vào cửa bây giờ nhìn thấy anh lập tức cúi đầu chào: “Hoan nghênh ông chủ!” Lần trước vô lễ với Trương Thiên. Người bảo vệ này tưởng mình sẽ bị Trương Thiên trừng phạt. Nhưng ông hoàn toàn không nghĩ tới cùng ngày lại nhận được điện thoại của phòng nhân sự nói tăng lương cho ông, còn nhấn mạnh rằng ông chủ rất coi trọng tinh thần làm việc của ông ta. Việc đó đã khiến cho người bảo vệ này vô cùng kính trọng Trương Thiên. Trương Thiên nhẹ gật đầu đáp lại, sau đó tự tay mở cửa cho Lâm Tử Thanh bước vào. Tử Thanh cười nói: “Anh có chuyện thì đi trước đi, bây giờ thân thể của em đã tốt nhiều rồi.” Sau đó cô sờ nhẹ lên bụng mình: “Nếu như có con, em sẽ lập tức thông báo cho anh!” Trải qua gần mười hiệp ngày hôm đó, đối với Trương Thiên chỉ đơn giản là tu luyện nhưng đối với cô mà nói đó là chuyện người kế thừa đời sau… Trước khi đi Trương Thiên hôn cô một cái coi như tạm biệt: “Được, tốt nhất là một bé con vừa béo vừa đáng yêu!” Khuôn mặt Tử Thanh nháy mắt đỏ bừng, cô vội vàng che miệng lại vui vẻ bước về phía cửa công ty. Trương Thiên lưu luyến ngắm nhìn bóng dáng đó, Tử Thanh đã có khí chất của một người phụ nữ trưởng thành, vóc người còn đẹp hơn so với trước kia… Trương Thiên bước lên xe chuẩn bị đến đón Tiểu Lục cùng rời đi Khánh Giang. Lâm Tử Thanh vừa trở về công ty xử lí công vụ. Ở trong nhóm chát ba người bạn của cô gửi một tin nhắn: “Trương Thiên rời Khánh Giang mấy ngày.” Liễu Ngữ Yên: “Đại ca Trương Thiên sao suốt ngày thấy bận rộn thế?” Tô Vân Nguyệt: “Anh ấy đi thành phố Thiên Hải à? Muốn đi đến tập đoàn Thiên Diệu à?” Lâm Tử Thanh:(Gật gù đắc ý) “Không biết nữa, anh ấy chắc là có chuyện quan trọng gì đó. Nhưng anh ấy chỉ mới đi thôi tôi đã nhớ anh ý rồi.” Liễu Ngữ Yên: (Che miệng cười trộm) “Chị Tử Thanh bệnh đã đỡ chưa? Haizz… thật ra em cũng thấy hơi buồn, anh Trương Thiên trở về cảm giác sẽ náo nhiệt hơn một chút, anh ấy chỉ vừa đi em đã thấy cuộc sống này quá nhàm chán rồi…” Tô Vân Nguyệt: “Hai người thật giả dối, còn không phải là thèm muốn cơ thể anh ấy?” Tô Vân Nguyệt: “@Lâm Tử Văn Nhất là cậu, đoán chừng là đã…” Liễu Ngữ Yên: “Oa! Chị Vân Nguyệt thực thẳng thắn!” Lâm Tử Thanh: (Thẹn thùng) “Mặc dù Vân Nguyệt nói có hơi thẳng thắn nhưng mà hình như là cũng có một chút…đúng!” Liễu Ngữ Yên: “Ha ha ha!” Tô Vân Nguyệt: “Ha ha, Hai ngày trước anh ấy ở đây không tiện hỏi, bây giờ tranh thủ thời gian lúc anh ấy không ở đây, mau kể cho bọn tớ nghe hai ngày qua như thế nào?” Liễu Ngữ Yên: “Em cũng muốn biết!” Tô Vân Nguyệt: “Bắt đầu nói từ ngày đầu tiên đi… Thời điểm đặc biệt phải kể chi tiết một chút!” Lâm Tử Thanh: “…” Sau một hồi giải thích. Liễu Ngữ Yên nằm trong nhà bấm điện thoại kinh ngạc đến ngây cả người, trong lòng bỗng dưng xuất hiện một loại cảm giác sợ hãi, năng lực của Trương Thiên thật kinh khủng… Ngược lại Tô Vân Nguyệt đang ngồi trong phòng làm việc đọc mấy đoạn miêu tả đến mức nước bọt cũng sắp chảy ra, cơ thể cũng có cảm giác hơi nóng. “Trâu bò vãi!” “Lại còn làm Lâm Tử Thanh xin tha?” Tô Vân Nguyệt cười: “Thật đáng chờ mong!” Trưa hôm đó, Trương Thiên và Tô Mộc Phong đã đến sân bay khu vực Huyền Tây. Lần này Trương Thiên không giả trang thành Thiên Vân nữa, bởi vì thân phận Thiên Vân đã bị tổ chức Hừng Đông để mắt tới, giống với những chuyện mà người trong phái Vân Môn trải qua. Lúc đi qua thành phố Hắc Sơn bọn họ cũng đã phát hiện ra rất nhiều nhiệm vụ treo thưởng của tổ chức Hừng Đông. Chỉ cần phát hiện ra manh mối về người của phái Vân Môn hoặc tin tức của người tên Thiên Vân, cung cấp cho tổ chức Hừng Đông thì đều sẽ có tiền thưởng lớn. Trước đây người dân thành phố Hắc Sơn nghe đến Vân Môn còn sợ hãi. Bây giờ đã có rất nhiều người tốp năm tốp ba chạy qua chạy lại muốn nghe ngóng tin tức về người Vân Môn… Đúng như câu nói “hổ lạc đồng bằng bị chó khinh” mà. ( Ý câu này là muốn nói lúc bạn giàu có, quyền thế thì người người nịnh nọt nhưng khi cuộc sống của bạn trở nên khó khăn thì lũ a dua nịnh hót đó sẽ trở mặt khinh thường bạn ngay.) Trương Thiên cảm thán cho số phận bi thảm của Vân Môn, đồng thời cũng càng thêm kiên định muốn tiêu diệt tổ chức Hừng Đông. “Không ngờ tới lực ảnh hưởng của tổ chức Hừng Đông đã lớn như vậy?” Tiểu Lục nhíu mày nói. Ở khu vực Khánh Giang anh hoàn toàn không cảm giác được. Trương Thiên hừ nhẹ: “Tôi cũng không ngờ tới mà… Nhưng rất nhanh thôi tất cả sẽ kết thúc!” “Vâng!” Biểu cảm của Tiểu Lục dần trở nên nghiêm túc. Ra khỏi thành phố Hắc Sơn là tới địa phận của Cửu Châu. Trương Thiên dẫn theo Tiểu Lục, toàn bộ hành trình đều ngự không bay, bởi vì cả hai người đều là cường giả Kim Đan kỳ nên cũng không cảm thấy có chuyện gì. Lần này ngự không Tiểu Lục đã cố gắng hết sức nhưng phát hiện tốc độ của Trương Thiên cũng giống y hệt bản thân, thậm chí còn nhanh hơn một chút. Tình huống hai ngày trước với hôm nay hoàn toàn không giống nhau. Lần trước Tô Mộc Phong còn cảm thấy rất dễ dàng để đuổi kịp Trương Thiên, vậy mà hôm nay: “Lão đại, tốc độ của anh xảy ra chuyện gì vậy?” “Chẳng lẽ lúc ở Khánh Giang anh cố tình che giấu thực lực?” Cậu không tin chỉ mới qua hai ngày mà có thể lợi hại như vậy! “Không hề che giấu!” Trương Thiên cười nói. “Vậy thì…Sức mạnh lại tăng lên?” Tiểu Lục kinh ngạc hô lên: “Không thể nào!” Trương Thiên nhếch miệng cười cười, không trả lời. Trong mắt Tô Mộc Phong hiện ra vẻ thất vọng: “Lão đại đang lừa em đúng không?” “Trước kia anh nói rằng tốc độ tu ma là nhanh nhất thiên hạ, chỉ cần không ngừng hấp thụ năng lượng thì đảm bảo không một ai có thể đuổi kịp?” “Vậy giờ sao anh lại…” Thật ra trước khi Trương Thiên phát hiện cách tu luyện biếи ŧɦái này thì anh vẫn nghĩ rằng tốc độ của tu ma là nhanh nhất rồi. Nhưng kể từ khi khám phá ra bí mật tu luyện của Vô Cực Chi Môn thì tất cả đã thay đổi. Phải biết rằng trong vòng một đêm mà có thể từ Trúc Cơ Kỳ nhảy vào Kim Đan trung kỳ đã phá vỡ kỷ lục tu luyện của Hỗn Nguyên đại lục. Đây chính là cảnh giới khó vượt qua nhất, đã từng có không ít người dùng tiên đan diệu dược cũng không thể nào vượt qua nổi. Nhưng đối với Trương Thiên mà nói đây chẳng là gì cả. Nếu như cứ tiếp tục cung cấp người phụ nữ này cho bản thân tu luyện, không chắc một đêm còn có thể tăng thêm mấy cấp nữa. “Ha ha ha.” Trương Thiên cười nói: “Trời cao còn có trời cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn mà… Có rất nhiều chuyện tôi cũng không rõ ràng lắm, chờ cậu từ từ lĩnh ngộ.” Tô Mộc Phong lắc đầu cảm thán: “Lão đại, anh trâu bò quá đi mất!” “Thường thôi!” Trương Thiên ngẩng đầu: “Phía trước là Càn Võ Tông, cậu cố gắng biểu diễn cho tốt vào, phải cho lão già Võ Viêm kia mở rộng tầm mắt nhiều chút. Đừng khiến lão đại của cậu là tôi thất vọng!” Tô Mộc Phong cũng nhìn thấy Càn Võ Tông ngay trước mặt. Cậu gật đầu về phía Trương Thiên, cười hết sức xấu xa còn trong lòng đang cực kỳ vui vẻ. Hai người không hề dừng lại trước cửa tông môn mà trực tiếp nhảy vào trong. Dựa theo quy tắc của Càn Võ Tông thì đệ tử phải dừng lại đăng ký, người ngoài đến cần phải đăng ký rồi đợi ngoài cửa chờ đợi gọi tên… Thế nhưng hai người Trương Thiên đến để kiếm chuyện, động tĩnh phải càng lớn càng tốt, còn dừng lại làm gì? Đệ tử trông cửa thấy tình hình không ổn, vội vàng phi thân đuổi theo, lớn tiếng hô: “Hai người là ai mà dám tự tiện xông vào Càn Võ Tông?” “Lập tức dừng lại cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí, bây giờ dừng lại tôi còn có thể tha mạng cho hai người.” “Muốn gϊếŧ bọn tôi? Đuổi kịp đi rồi tính!” Trương Thiên cười lớn, quay người bèn chạy mất. Đương nhiên Tô Mộc Phong cũng sẽ không dừng lại, vừa chạy vừa thầm nghĩ: “Lão đại thật kiêu ngạo!” Càn Võ Tông là tông phái đứng đầu Cửu Châu, để người ta muốn đến thì đến muốn đi thì đi, mặt mũi của người ta để đâu. Lúc đầu hai đệ tử gác cổng này cực kỳ tức giận, nhưng nháy mắt họ đã phát hiện ra một chuyện, đừng nói lấy mạng bọn họ, ngay đến bóng dáng của hai người đó bọn họ cũng không theo kịp. Vì thế hai đệ tử gác cổng chỉ đành hô lên: “Vừa nãy có hai người tự tiện xông vào Càn Võ Tông, đề nghị tất cả đệ tử nâng cao cảnh giác, đồng thời tập hợp vây bắt hai kẻ lạ mặt.” Rất nhanh sau đó tất cả đệ tử Càn Võ Tông đều biết tin. “Có người tự tiện xông vào tông môn?” “Có phải là người của bảy đại tông môn khác đến gây sự không?” “Chắc là sắp tới cuộc thi đấu giành Hào Long lệnh nên không nhịn được muốn đi gây sự?” “…” Vụt. Toàn bộ đồ đệ Càn Võ Tông đều đi về phía đến đây, người thực lực cao thì ngự không mà đến, còn người thực lực thấp thì nhảy theo. Tất cả đều đi về phía trung tâm quảng trường. Hai người Trương Thiên dừng lại chính giữa trung tâm quảng trường! “Lão đại, chúng ta gây chuyện lớn rồi… Rất nhiều đồ đệ đến đây!” Tô Mộc Phong nói. Trương Thiên ngửa đầu cười to: “Đâu chỉ có mỗi đồ đệ, còn có cả Hộ Pháp Chấp Sự đến kia kìa! Ha ha!” Tô Mộc Phong bối rối nói: “Lão đại, hình như thế trận hơi lớn quá rồi? Cẩn thận đám lão già kia lột da anh đó!” Mặc dù Trương Thiên cười to nhưng so với cách mà lúc trước anh đối phó với đám thế lực Hắc ám ở nước ngoài, như vậy là đã rất khiêm tốn. Theo Trương Thiên, bá đạo hống hách như vậy. Trương Thiên cười lớn: “Ha ha, càng đông càng vui!” “Lột da tôi? Tí nữa không biết ai lột da ai đâu. Lão già Võ Viêm kia còn nói muốn dạy bảo chúng ta tu luyện đấy, chúng ta có nên để lão già đó mở mang tầm mắt không?” “Ha ha ha, đúng đúng!” Trong lòng tiểu Lục vô cùng vui vẻ. Đã lâu rồi chưa gặp lão già Võ Viêm, thật ra thì anh cũng hơi nhớ. Xoạt. Trên quảng trường tập hợp hơn trăm nghìn đệ tử Càn Võ Tông. Thực lực cao có, thấp có, nhưng thấp nhất cũng là Nhập Cảnh cường giả… Đội ngũ như vậy có thể nói một tiếng “kinh khủng!” Phải biết rằng ở ngoài kia, chỉ cần một Nhập Cảnh cường giả xuất hiện đã có thể sống không tệ. Không nói đến ai thấy cũng sợ hãi nhưng ít ra đều sẽ được mọi người tôn trọng. Giống như trước kia ở Nam Châu, thực lực của người mạnh nhất cũng chỉ là Nhập Cảnh cường giả. Không thể không nói tông môn đệ nhất ở Cửu Châu, Càn Võ Tông vẫn rất mạnh. Ở trong đám đồ đệ phía dưới lại đột nhiên xuất hiện một vị cường giả tầm ba mươi mấy tuổi, đẹp trai cao ráo. “Thiếu chủ Võ Hoàng!” “Sư huynh Võ Hoàng!” Mọi người trên dưới Càn Võ Tông đều cúi đầu tôn trọng chào một tiếng, ngay cả Chấp Sự và Hộ Pháp cũng kính cẩn chào đón.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]