Châu Vũ có ngu nữa cũng biết Trương Thiên muốn làm gì rồi!
Mình cũng đã bị cột lên tấm bia mà còn không biết sao, sắp mất mất mạng rồi đấy.
Cậu ta ngây người trợn to hai mắt, tóm lấy tấm bia run rẩy la lớn: “Anh Thiên, đừng mà! Anh Thiên, anh đang dẫn em đi chết đó, sẽ chết…”
“Anh Thiên, anh chẳng qua chỉ là một bác sĩ! Đừng liều mạng mà!”
Tiếng cầu xin tha thứ đau khổ không ngừng vang lên…
Trương Thiên cũng mặc kệ cậu ta!
Không tăng độ khó lên một chút, thật có lỗi với bản thân.
Cho cậu mới vừa rồi cười tươi như vậy, cho cậu thích giả bộ như vậy, phải dạy dỗ một trận cho ra trò!
Tôn Tố Tố ở bên cạnh bây giờ mới phản ứng kịp, cau mày lo lắng hỏi: “Anh Thiên, anh muốn để Châu Vũ làm tấm bia sao?”
“Như vậy có xảy ra chuyện gì không? Có thể mất mạng đấy!”
Khuôn mặt Trương Thiên lộ ra một nụ cười, an ủi nói: “Không cần lo lắng, không có chuyện gì, chúng tôi thường chơi như vậy!”
Đây là bắn bia, không có sao mới là lạ, nhìn vẻ mặt van nài kia của Châu Vũ có giống thường chơi không? Nói ra ai tin chứ?
Có điều Tôn Tố Tố ngây thơ lại tin, còn khôn khéo gật đầu một cái nói: “À à, vâng!”
Bọn người Lưu Đông Dương thấy Châu Vũ như vậy, ai cũng tỏ vẻ châm biếm.
Trương Thiên trầm mặc nhìn anh ta một cái, giọng nói lạnh lẽo: “Một người sắp ăn cứt như anh, còn có thể cười tươi như vậy sao?”
Lưu Đông Dương nghe vậy, chau mày khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132516/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.