“Rác rưởi! Có dũng khí thì hãy dùng thực lực để nói chuyện…”
Lưu Đông Dương bị khí thế của Trương Thiên áp chế, trong lòng bất thường, nhíu mày nói: “Châu Vũ, đâu chính là người mà anh nói bắn súng rất lợi hại? Người vô địch thiên ha?”
“Nếu đã im như vậy, có dũng khí thì khoa tay múa chân đi?”
Nhân vật bắn súng đệ nhất thiên hạ này chắc chắn cũng là do Châu Vũ khoe khoang vậy, cậu ta ở đâu lại quen được kiểu người như này!
“À?”
Châu Vũ gãi đầu, khí thế vừa rồi không phải trực tiếp muốn đánh nhau sao, sao lại không đánh nữa rồi?
Nếu như phải đánh nhau, anh Thiên chắc chắn sẽ không sợ.
Nhưng nếu là bắn súng, có thể trông mong vào anh Thiên không?
Anh Thiên là bác sĩ, phỏng chừng là một đội bác sĩ ở chỗ của Viên đại tướng, chắc không thể bắn được súng!
“Không phải, trình bắn súng của anh ấy cũng không phải đệ nhất thiên hạ…” Châu Vũ không có sức nói.
Lưu Đông Dương cười khinh bỉ nói: “Ồ? Lại đổi rồi?”
Trương Thiên thở dài, mang bộ dạng “trẻ em không dạy không được” lắc đầu thất vọng.
Anh nghiêm túc trầm giọng nói: “Muốn đánh bại người như anh còn phải cần thiên hạ đệ nhất thiện xạ sao? Chỉ cần người bình thường như tôi là đủ rồi!”
Ồ?
Lưu Đông Dương cười nhạo: “Ha ha, anh kiêu ngạo thật đấy, nhưng cũng rất dốt nát!”
“Vậy đi lên đi, tôi cho anh một cơ hội đánh bại tôi…”
“Thế thì anh thua rồi, nếu quỳ trêи đất ɭϊếʍ giày cho ông đây thì tôi sẽ cân nhắc tha cho anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132515/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.