“Đệch con bà nó!”
Lưu Đông Dương vừa rồi vẫn luôn cắn răng chịu đựng, đến bây giờ thì hoàn toàn không nhịn được nữa!
Anh ta tự cho mình là nhất, ai dám bắt anh ta ăn c*t?
Anh ta chỉ vào hai người Trương Thiên và Châu Vũ, nổi giận hô lên: “Các người có biết hay không, người đang đứng trước mặt các người chính là chiến sĩ của doanh trại Thần Long?”
“Tôi chính là đại biểu cho bộ mặt của Viêm Hạ, các người vậy mà lại muốn tôi khuất phục dưới chân các người mà ăn c*t?”
Quả thực là chuyện nực cười!
Tất cả mọi người bị sự liều lĩnh khác thường của Lưu Đông Dương dọa sợ, giống như là nỗi e ngại khi đối mặt với kẻ mạnh!
Bốp!
Thế nhưng lại có một người, thật sự là không nhịn được nữa rồi.
Một cái tát vô hình vô ảnh, mạnh mẽ tát vào mặt Lưu Đông Dương.
Trương Thiên đứng dậy, giống như một vị trưởng giả, biểu cảm gương mặt nghiêm túc giận dữ quở trách: “Câu nói này mà cậu cũng dám nói ra sao?”
“Trương Thiên tôi đây nói cho cậu biết, từ giờ trở đi, cậu không còn là người của doanh trại Thần Long nữa!”
“Chiến sĩ doanh trại Thần Long là bộ mặt của Viêm Hạ, nhưng tiếc thay, chính là Lưu Đông Dương cậu không xứng với danh phận đó!”
Sợ ngây người!
Đám chân chó đi theo Lưu Đông Dương khϊế͙p͙ sợ không thôi, Trương Thiên vậy mà lại trực tiếp ra tay đánh Lưu Đông Dương?
Bọn chúng quen Lưu Đông Dương lâu như vậy, từ trước đến nay đều là anh ta đánh người khác, chứ chưa từng thấy anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132517/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.