Lâm Diệu Đông và mợ tốt xấu gì cũng quen biết mấy chục năm, hơn nữa hồi còn trẻ lại thường xuyên bị khinh thường, cho dù có hóa thành tro thì cũng phải nhận ra chứ.
“Bà là ai” câu này mà cũng dám nói ra.
Trương Thiên quả thật bội phục!
mợ lập tức nổi giận, quát lớn, “Tôi, Mã Văn Anh.”
“Ồ! Thì ra là chị dâu à?” Lâm Diệu Đông khoe khoang nói, “Suýt chút nữa không nhận ra rồi. Trước đó không phải là bộ dáng yểu điệu thục nữ Phong Vận tuyệt trần hay sao? Thế nào mà bây giờ lại trở nên xấu xí như này. Chị xem cái eo của chị thừa ra một đống thịt kìa. Ôi chao. Sao trên mặt lại nhiều nếp nhăn thế? Chị không chú trọng việc dưỡng nhan sao, chị dâu?”
Mã Văn Anh ngây người, tức đến mức suýt chút nữa phun máu.
Dám nói tôi xấu, nói tôi béo, nói tôi có nếp nhăn sao?
Là phụ nữ, sao chịu nổi đả kích lớn như này được?
Bà ta chỉ tay thẳng mặt Lâm Diệu Đông, tức giận quát, “Ông giỏi lắm Lâm Diệu Đông, ông nói cái gì cơ?”
Thật không ngờ bố vợ vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Lâm Diệu Đông nhíu mày, còn ân cần hỏi han, “Tức giận đến thế sao? Lời nói còn có chút khó nghe. Hung dữ như này, chẳng lẽ là đến thời tiền mãn kinh rồi? Ôi..Chị dâu, chị vẫn nên giữ gìn sức khỏe một chút, đã từng tuổi này rồi, lại còn đang thời kì tiền mãn kinh, dễ bị vỡ mạch máu lắm…Chị phải chú ý một chút, nhỡ không may một ngày thật sự xảy ra chuyện, thì phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-te-vo-song/1132389/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.