Đối với Hứa Khải Uy mà nói, không có việc gì sung sướng, hạnh phúc hơn việc Âu Mạn Ny tỉnh lại sau hai tháng hôn mê, nhưng mà anh còn chưa kịp vui mừng bao lâu thì đã phải đối mặt với việc bị vợ cạch mặt.
Âu Mạn Ny bị mất trí nhớ tạm thời, nhưng ai cô cũng nhớ, trừ anh, trừ công việc và cả vấn đề bản thân năm nay đã 23 tuổi. Trong ký ức của cô, hiện tại là chỉ là cô bé tám tuổi.
Cô còn chê anh già, anh xấu, khiến anh tắm xong cũng đã phải ngắm mình trong gương hơn mười phút.
“33 tuổi là đã già rồi sao? Nhìn mặt mũi, tướng tá của mình trông cũng còn ngon lắm mà nhỉ?” Hứa Khải Uy sau khi nhìn nhận lại tổng thể, thì tự hỏi với lòng, nói thật thì anh đã nghiền ngẫm về vấn đề cũng này từ chiều giờ rồi.
Lúc này, Âu Mạn Ny về phòng, nên anh mới từ từ bước ra khỏi phòng tắm.
“A... Cái đồ biến thái này, ai cho anh vào phòng tôi hả?”
Tiếng hét chói tai của Âu Mạn Ny làm anh một phen kinh hồn bạt vía, mặt mày ngơ ngác, đợi tới khi cô hét xong, thì tới lượt anh nói:
“Tiểu Ny, anh là chồng của em, đây là phòng của hai chúng ta, anh không ở đây thì biết ở đâu?”
“Này, tôi đã nói tôi không phải vợ của anh rồi nha, tôi còn bé tí tuổi à, làm gì biết yêu đương?” Âu Mạn Ny phồng má lên mà đáp.
Hứa Khải Uy nghe xong, tay liền đỡ trán, thần sắc bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-khong-buong/3615183/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.