Hạo Thuần Vương rời khỏi cơ thể của Lam Ái Vy cũng là ba tiếng đồng hồ sau. Hắn hài lòng nhìn tấm lưng trắng nõn lúc nãy bây giờ đã đỏ ửng lên vẫn còn đọng lại máu...
"Thả cô ta ra được rồi..."
Lam Ái Vy được vệ sĩ buông ra nhưng cô không còn chút sức lực nào để dãy dụa, thứ duy nhất cô còn sót lại chính là tấm thân này...nhưng bây giờ cũng bị chà đạp dưới chân người khác như một tấm rẻ rách...
Hạo Thuần Vương vui vẻ nhìn bức tranh hoa hồng đen do chính mình điêu khắc, tiện tay chụp một tấm hình sắc nét gửi cho Hạo Minh Huy cùng lời nhắn:"Không dùng thuốc tê nên hình lên đẹp lắm đấy"
Hạo Thuần Vương hướng mắt về phía Lam Ái Vy vẫn còn nằm bất động, không chút kiên nhẫn liền ra lệnh...
"Đừng có giả bộ để tôi thương hại...tự đứng dậy trước khi tôi nổi điên..."
Đứng dậy bằng niềm tin khi vừa phải trải qua đau đớn thể xác tột độ hay sao. Cô cũng chỉ là nữ nhân bình thường thôi mà...lấy đâu ra sức mạnh tự chống đỡ ngồi dậy kia chứ. Cô ước rằng bản thân giả bộ giống như lời hắn ta nói, như vậy sẽ không đau...
"Vẫn còn khóc được à...cô cũng giỏi diễn kịch phết đấy..."
Hạo Thuần Vương cúi xuống nâng khuôn mặt của Lam Ái Vy lên, chăm chú nhìn vào đôi mắt chứa cả đại dương xanh thẵm nhưng vô hồn kia...
"Cô không hận tôi được đâu...vì cô không biết tôi là ai cả...nên đừng phí sức suy nghĩ nữa..."
Hạo Thuần Vương liền gỡ băng vải buột miệng cô ném sang một bên. Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-luyen-chi-ai-3-nghiet-duyen/775501/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.