Chương trước
Chương sau
Diệp Lâm cưỡi ngựa về Sở Trấn yêu.

Lúc này, bên ngoài Sở Trấn yêu đã có khá nhiều thị vệ được điều đến đây từ phủ Thuận Thiên.

“Xem ra là một vụ án lớn...”

Diệp Lâm vừa định đi vào cửa thì đột phiên phát hiện ngoài cửa có bóng dáng qua lại của Nghiêm Bất Khí.

“Ha ha..."

Diệp Lâm mỉm cười: “Sao anh lại tới đây nữa rồi? Anh hết bệnh rồi hả?”

Thấy Diệp Lâm quay về, Nghiêm Bất Khí giật nảy mình, sau đó hắng giọng nói: “Nghe nói nghỉ làm sẽ bị trừ lương nên dù tôi có bị bệnh cũng đến đây gác cổng!”

Nghiêm Bất Khí hết cách rồi, nghỉ một ngày trừ một tháng tiền lương, cứ tiếp tục trừ thì anh ta sẽ chẳng còn gì nữa.

Huống chỉ, anh ta đang ở một thành phố lớn như Yến Kinh, chỉ tiêu rất lớn, còn vì khoe khoang mà đi thuê một căn tứ hợp viện để ở, tất cả tiền mang theo đều dùng hết cho khoản thuê nhà.

Nếu tháng này không có tiền lương thì tháng sau anh ta phải uống gió Tây Bắc.

Hiện giờ anh ta đang làm quan ở thủ đô, không thể tiếp tục xin tiền trong nhà nữa, cứ không có tiền mãi thì anh ta thật sự không chịu nổi nữa.

“Dù sao thì anh cũng đã bỏ bê công việc một buổi sáng, vậy thì trừ nửa tháng tiền lương đi." Diệp Lâm bỏ lại một câu rồi tiếp tục đi vào bên trong.

“Anh!” Nghiêm Bất Khí tức giận đến mức suýt nữa hộc máu, sau đó không nhịn được mà hỏi lại: “Ann cũng bỏ bê công việc một buổi trưa mà? Sao anh lại không biết xấu hổ mà đi nói tôi?”

Sau khi biết tin sẽ bị trừ lương, Nghiêm Bất Khí liền đi làm bình thường, kết quả là suốt buổi trưa cũng không thấy bóng dáng Diệp Lâm đâu.

Đối mặt với sự chất vấn của Nghiêm Bất Khí, Diệp Lâm cười khẽ: “Anh so được với tôi chắc? Tôi là sở trưởng Sở Trấn yêu, còn anh chỉ là một tên gác cổng quèn thôi!”

“Anh mới vừa nghỉ ngờ cấp trên, lại trừ thêm nửa tháng tiền lương của anh Nghe vậy, Nghiêm Bất Khí suýt nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.

Diệp Lâm đi vào chính điện, ngoài đồng nghiệp trong Sở Trấn yêu ra thì còn có Hoa Quốc Đống.

“Sư phụ, có một vụ án khó giải quyết, chắc là chỉ có sư phụ mới có thể xử lý được." Hoa Quốc Đống nói.

Kim Lũ Y đứng bên cạnh nghe vậy thì bĩu môi, thầm nói: “Có rảnh chờ anh ta trở về, chỉ bằng giao cho đội cận vệ Yến Kinh, có khi đã phá án lâu rồi.”

“Vụ án gì?” Diệp Lâm hỏi. “Chuyện là...”

Tư Đồ Nhật Thăng kể lại hết một lần.

Đây là một vụ án trẻ em mất tích liên hoàn.

Lúc đầu, phủ Thuận Thiên cho rằng đây là việc làm của bọn buôn người, nên đi điều tra theo manh mối này, kết quả là không thu hoạch được gì.

Cho đến hôm nay, lại có một người cha đi báo án, nói là con gái biến mất ngay trong tầm mắt của mình.

Một con người sống sờ sờ cứ thế biến mất ngay tại chỗ.

Điều này khiến cho quan phủ nghỉ ngờ, cảm thấy không phải là người làm.

Nhớ lại hàng loạt vụ án trẻ em mất tích dạo này, mới phát hiện rất có thể là một vụ án liên hoàn.

“Vụ án mất tích liên hoàn?” Diệp Lâm nhíu mày.

“Đúng vậy!” Hoa Quốc Đống nói: “Hiện giờ chúng tôi đang nghỉ ngờ vụ án này không phải là do người làm, vậy nên Bộ Tư pháp đồng ý cho phủ Thuận Thiên chuyển vụ án cho Sở Trấn yêu điều tra lần nữa.”

Diệp Lâm gật đầu: “Vậy anh hãy nói chỉ tiết về vụ án đi.”

“Ok!” Hoa Quốc Đống cầm hồ sơ nói lại lần nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.