Sau khi chào tạm biệt Diệp Lâm, ông cụ Bành vui vẻ mà đi về bệnh viện trung y.
"Trước khi đến đây, ông ta không dám nghĩ rằng chuyến đi lại thuận lợi như thế.
“Hãy, lúc nãy chỉ lo vui vẻ mà quên nhắc đến chuyện nhận thầy!”
Ông Bành vỗ trán, cảm thấy cực kì hối hận.
Lúc đến cổng bệnh viện, ông ta chợt thấy hai bóng người quen thuộc.
"Ơ, cậu Dương, cô Dương hả?” Ông Bành giật mình, tưởng rằng mình nhìn lầm rồi.
Thế nhưng khi nhìn kỹ lại thì thấy đúng là cháu trai cháu gái của Bộ trưởng Bộ Văn hóa và Ngoại giao là Dương Sĩ Tuấn.
“Sao hai cháu lại đến bệnh viện trung y vậy?
Chẳng lẽ là ông nội nhà cháu bị bệnh?”
Ông Bảnh từng khám bệnh cho Dương Sĩ Tuấn, vậy nên quen biết khá nhiều người nhà họ Dương, huống chỉ là Dương Đông nổi tiếng ác ôn, muốn không quen biết anh ta cũng khó.
Còn bệnh viện trung y thì thường hay khám bệnh cho người lớn, rất ít có người trẻ tuổi đến khám bệnh. Vì thế, lúc này ông Bành rất ngạc nhiên khi thấy hai người, phản ứng đầu tiên là ông Dương lại tái phát ung thư dạ dày.
“Viện trưởng Bành!" Dương Đông cười chào hỏi.
“Ông nội Bành!" Dương Thiến ngọt ngào gọi.
Tính trong cả giới trung y, thậm chí là toàn bộ Đại Hạ, ông Bành đều được xem như một vị đức cao vọng trọng, ngay cả đám con cháu nhà họ Dương cũng phải cung kính chào hỏi khi gặp mặt.
“Ông nội cháu không sao." Dương Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3562947/chuong-1014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.