“Thật hả?” Nghe vậy, ông Bành vừa mừng vừa sợ: quý như thế vào bảo hiểm y tế, lại còn chỉ bán với giá được?”
ính loại đan dược trân n? Vậy... sao có lãi Ai mở công ty làm ăn mà không vì tiền tài cơ chứ?
Huống chỉ, Diệp Lâm mở một công ty to như thế, không thể nào chỉ vì làm từ thiện!
'Tốn công tốn sức, nếu không vì tiền tài thì là vì điều gì? Ông Bành thầm nghĩ: Chẳng lẽ là vì thanh danh? Hay là vì làm quan?
Diệp Lâm không ngờ ông Bành lại lo lắng về vấn đề kinh doanh của công ty mình.
Vậy nên, Diệp Lâm cười nói: “Đông không sáng thì tây sáng!”
“Tranh lợi với người trong nước, kiếm tiền của người trong nước thì có bản lĩnh gì? Kiếm tiền của người nước ngoài mới là bản lĩnh thật sự!”
Diệp Lâm rất ghét kiểu ức hiếp người nhà.
Ví dụ như một vài công ty trong nước không có một chút sức cạnh tranh nào với nước ngoài, bèn bán cùng loại hàng hóa với giá cao ở trong nước, còn ở nước ngoài thì phùng má giả làm người mập bán với giá thấp, đã vậy người nước
ngoài còn không thèm mua.
Thiếu tự trọng, không chỉ khiến người ta phải ghê tởm, mà còn khiến người †a coi thường.
“Đan dược của tôi không phải vì kiếm tiền của người trong nước, mà là vì kiếm tiền của người nước ngoài.”
“Bán ra nước ngoài để nuôi dưỡng thị trường trong nước.”
Toàn cầu có tám tỷ người, nghĩa là thị trường tám tỷ, bỏ qua nước Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3558555/chuong-1013.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.