Người ta có câu kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt.
Lúc nhìn thấy Diệp Lâm lần nữa, trong mắt Tôn Văn Thành đều là lửa giận.
Sau lần ra vẻ không thành công trước mặt Diệp Lâm, ngược lại còn bị Diệp Lâm đánh một trận, Tôn Văn Thành vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Anh ta đi nhờ ông nội mình giúp mình trả thù, nào ngờ ông nội lại không chịu giúp mình.
May là có cậu chiến thần ở Kinh Châu hứa là cuối tháng trở về sẽ ra tay dạy dỗ Diệp Lâm một bài học, Tôn Văn Thành mới tạm thời nén giận.
Lâm ít khi ở Yến Kinh, hai người ít khi ở Yến Kinh, hai người ít khi gặp mặt, trận xung đột khi đó mới tạm thời hạ màn.
“Ha ha...” Tôn Văn Thành nhìn Diệp Lâm, cười lạnh một tiếng: "Họ Diệp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nữa rồi!"
“Ồ? Tôn thiếu cũng quen biết thằng nhãi này hả?” Nghiêm Bất Khí sửng sốt, thấy sắc mặt Tôn thiếu rất khó coi, hiển nhiên hai người chính là kẻ thù.
Nghiêm Bất Khí thấy vậy thì mừng thầm trong lòng, dường như trong lúc vô tình mình lại có thêm một người giúp đỡ.
“Quen biết? Đương nhiên là quen biết rồi!” Vừa nhìn thấy Diệp Lâm, khuôn mặt Tôn Văn Thành như là nổi cơn đau ầm ĩ, đây chính là di chứng từ lần trước bị đánh. Tôn Văn Thành sao có thể quên được Diệp Lâm: “Dù anh ta có bị đốt thành tro bụi thì tôi cũng có thể nhận ra anh ta!”
“Xem ra lần trước còn chưa đánh đủ?” Diệp Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3513846/chuong-958.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.