Chương trước
Chương sau
Người ta có câu kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt.

Lúc nhìn thấy Diệp Lâm lần nữa, trong mắt Tôn Văn Thành đều là lửa giận.

Sau lần ra vẻ không thành công trước mặt Diệp Lâm, ngược lại còn bị Diệp Lâm đánh một trận, Tôn Văn Thành vẫn luôn ghi hận trong lòng.

Anh ta đi nhờ ông nội mình giúp mình trả thù, nào ngờ ông nội lại không chịu giúp mình.

May là có cậu chiến thần ở Kinh Châu hứa là cuối tháng trở về sẽ ra tay dạy dỗ Diệp Lâm một bài học, Tôn Văn Thành mới tạm thời nén giận.

Lâm ít khi ở Yến Kinh, hai người ít khi ở Yến Kinh, hai người ít khi gặp mặt, trận xung đột khi đó mới tạm thời hạ màn.

“Ha ha...” Tôn Văn Thành nhìn Diệp Lâm, cười lạnh một tiếng: "Họ Diệp, không ngờ chúng ta lại gặp nhau nữa rồi!"

“Ồ? Tôn thiếu cũng quen biết thằng nhãi này hả?” Nghiêm Bất Khí sửng sốt, thấy sắc mặt Tôn thiếu rất khó coi, hiển nhiên hai người chính là kẻ thù.

Nghiêm Bất Khí thấy vậy thì mừng thầm trong lòng, dường như trong lúc vô tình mình lại có thêm một người giúp đỡ.

“Quen biết? Đương nhiên là quen biết rồi!” Vừa nhìn thấy Diệp Lâm, khuôn mặt Tôn Văn Thành như là nổi cơn đau ầm ĩ, đây chính là di chứng từ lần trước bị đánh. Tôn Văn Thành sao có thể quên được Diệp Lâm: “Dù anh ta có bị đốt thành tro bụi thì tôi cũng có thể nhận ra anh ta!”

“Xem ra lần trước còn chưa đánh đủ?” Diệp Lâm lạnh lùng hỏi: “Anh còn muốn thử lại nữa hả?”

Đối mặt với tầm mắt sắc bén của Diệp Lâm, Tôn Văn Thành sợ tới mức lùi ra sau vài bước.

Anh ta biết rõ Diệp Lâm là kẻ lợi hại, mình không có một chút sức phản kháng trong tay Diệp Lâm.

Có điều... Tôn Văn Thành cố mà cười lạnh một tiếng: “Họ Diệp kia, mày kiêu ngạo không được bao lâu nữa đâu, cuối tháng cậu tao sẽ về kinh, đến khi ấy cậu tao sẽ ra mặt dạy dỗ mày."

Diệp Lâm không tin lời anh ta.

Hầu Quán Quân đứng bên cạnh lại rất chấn động: “Cậu của anh là chiến thần Kinh châu đấy hả?”

“Ha ha...” Tôn Văn Thành kiêu ngạo cười nói: “Tôi chỉ có một người cậu thôi!”

Đương nhiên, anh ta vẫn còn mấy người cậu cùng tộc khác, nhưng không ai nổi tiếng nên anh ta sẽ không nhận, trong lòng anh ta chỉ có một người cậu là chiến thần thôi.

“Chiến thần Kinh Châu?” Nghiêm Bất Khí nghe vậy thì rất là kính nể. Quả nhiên là nhà họ Tôn rất lợi hại!

Lúc này, Nghiêm Bất Khí nhìn về phía Diệp Lâm với ánh mắt chứa đầy vẻ hài hước và đắc ý.

Anh ta thầm nghĩ: Tên họ Diệp kia xui xẻo thật sự, đắc tội Tôn thiếu, còn sắp bị một vị chiến thần tự mình ra tay dạy dỗ nữa.

Lần này dù Diệp Lâm không bị đánh chết thì cũng bị lột một lớp da!

“Chỉ mong đến khi ấy anh đừng sợ hãi bỏ chạy!” Tôn Văn Thành lạnh lùng nói.

“Tôi chờ!” Diệp Lâm nói bằng giọng điệu chẳng sao cả.

Còn Hầu Quán Quân thì không nhịn được mà khuyên nhủ: “Tôn thiếu, anh làm vậy không ổn đâu.”

“Mọi người đều là bạn cùng lứa tuổi, có chút mâu thuẫn nhỏ, chúng ta ngầm giải quyết với nhau là được rồi, cần gì phải kéo cậu chiến thần của anh vào chứ?”

Ở trong mắt Hầu Quán Quân, loại hành vi giống như Tôn 'Văn Thành chẳng khác gì đánh thua rồi đi mách lẻo với người nhà với thầy giáo, thật sự là ngây thơ.

“Anh bớt xen vào chuyện người khác đi!” Tôn Văn Thành chỉ muốn gọi cậu đến đây ngay bây giờ để báo thù cho mình, chẳng quan tâm gì khác nữa.

“Đúng vậy, anh bớt xen vào chuyện của Tôn thiếu đi!" Nghiêm Bất Khí vội vàng phụ họa: “Tôn thiếu biết nên làm thế nào mà!"

Sau đó, Tôn Văn Thành hỏi Nghiêm Bất Khí: “Lúc nấy anh nói cái gì? Anh ta giả mạo mệnh quan triều đình hả?”

“Đúng đúng đúng!” Nghiêm Bất Khí gật đầu liên tục: “Anh ta tự xưng mình là sở trưởng Sở Trấn yêu, nhưng lại không có giấy nhậm chức từ triều đình, đây là giả mạo mệnh quan triều đình rồi còn gì?”

Nghe vậy, Tôn Văn Thành cảm thấy mừng thầm, giống như là đã bắt được nhược điểm của Diệp Lâm.

“Anh hả? Sở trưởng Sở Trấn yêu?” Tôn Văn Thành không tin Diệp Lâm chính là anh hùng hộ quốc nổi tiếng dạo gần đây: “Anh biết sở trưởng đại nhân mới nhậm chức kia lợi hại thế nào. không?”

“Một mình canh giữ biên giới, diệt một trăm nghìn quân địch biên cảnh, công tích đủ so với cậu chiến thần Kinh Châu của tôi!”

“Anh là cái thứ gì mà dám giả mạo anh hùng quốc gia?” Dứt lời, Tôn Văn Thành ra lệnh: " Lập tức bắt thăng nhãi này đưa đi Bộ Tư pháp thẩm vấn!”

“Dám giả mạo mệnh quan triều đình và anh hùng hộ quốc, tội thêm tội, anh chờ ngồi tù đến sông cạn đá mòn đi!”

Hiện giờ có đủ nhân chứng vật chứng, Tôn Văn Thành định đánh trả Diệp Lâm một trận, xem Diệp Lâm thoát thân kiểu gì.

“Ha ha, lần này là do anh tự tìm!”

Anh ta vừa ra lệnh, đám thị vệ tuần thành lập tức đi lên bắt Diệp Lâm.

“Cút hết đi!” Diệp Lâm quát một câu liền bản một đám thị vệ ra khỏi Sở Trấn yêu.

Bốp!

Sau đó, Diệp Lâm trở tay tát Tôn Văn Thành một cái, tát cho anh ta bay ra ngoài.

Hít hà...

Nghiêm Bất Khí và Hầu Quán Quân thấy vậy thì sợ tới mức hít hà một hơi.

Không ngờ Diệp Lâm lại dám ra tay đánh Tôn thiếu!

Bọn họ đâu biết đây không phải là lần đầu tiên Diệp Lâm đánh Tôn Văn Thành.

“Anh... anh dám đánh tôi?” Tôn Văn Thành bụm mặt, vừa tức giận vừa hoảng sợ.

“Đây là Sở Trấn yêu!” Diệp Lâm đứng ở cửa, lạnh giọng cảnh cáo: “Không phải là nơi anh có thể tùy tiện giương oai!”

“Càng không đến lượt một tên thành sử nho nhỏ là anh ở đây tùy tiện bắt người!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.