Diệp Lâm nghĩ đến, vừa rồi anh ngồi trên xe, sư huynh Khổng Hữu Vi quả nhiên đã lấy ra một văn kiện liên quan đến việc Nhà nước chính thức uỷ quyền.
Nhưng Diệp Lâm vội xuống xe, cũng không cầm theo văn kiện xuống.
"Tôi đến hơi vội, không mang theo." Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Lần sau tôi sẽ cho các cậu xem."
"Cái này... " Hầu Quán Quân có chút ngây ra. Niềm tin vừa mới tăng lên đối với Diệp Lâm lại giảm đi ba phần.
Dù sao, nhìn dáng vẻ tự tin của Diệp Lâm, anh ta gần như tưởng thật, kết quả là lại không lấy ra được giấy bổ nhiệm của Nhà nước?
Như vậy làm sao Hầu Quán Quân có thể tin được lời anh nói chứ?
"Ha ha!"
Lúc này, Nghiêm Trọng Mưu đã định thần lại, lại trở nên kiêu ngạo, cười lạnh chất vấn: "Đến giấy bố nhiệm cũng không lấy ra được, còn dám ở đây mạo danh cán bộ nhà nước, anh thật to gan! Ai cho anh dũng khí như vậy hả!?”
Nhưng Diệp Lâm lại không nghĩ như vậy: "Cho dù có giấy bổ nhiệm hay không, tôi vẫn là Sở trưởng được Nhà nước đặc biệt phái tới, nếu các: không tin có thể gặp cấp trên để xác minh thân phận của tôi!"
"Tôi thân là Sở trưởng, hôm nay lần đầu tiên đến Sở Trấn Yêu, không thể vì không mang theo giấy bổ nhiệm mà từ chối không cho tôi vào cửa chứ?"
"Cái này... " Hầu Quán Quân gãi đầu, có chút không biết phải làm thế nào.
Suy cho cùng, đây là lần đầu tiên anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3513424/chuong-957.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.