“Diệp Lâm, anh thật to gan!” Nghiêm Bất Khí vừa đi lại xem vết thương của Tôn thiếu vừa nổi giận quát lên với Diệp Lâm: “Anh không chỉ dám giả mạo mệnh quan triều đình mà còn dám đánh mệnh quan triều đình nữa hả?”
“Đủ loại hành vi hôm nay của anh không cần phải đi tù, mà trực tiếp kéo đi chém đầu cũng được nữa!”
Giờ phút này, Tôn Văn Thành vừa tức giận vừa sợ hãi.
Lần trước bị đánh là do mình gây chuyện, không chiếm lý, Tôn Văn Thành nhận thua.
Còn lần này là do đối phương sai trước, dám giả mạo mệnh quan triều đình, Tôn Văn Thành có trách nhiệm bắt đối phương đi điều tra.
Kết quả lại bị ăn một cái tát nữa?
Thật là buồn cười!
“Họ Diệp, anh biết mình mắc bao nhiêu tội không hả?”
Tôn Văn Thành tức giận đến mức run rẩy cả người. Anh ta lấy điện thoại ra định gọi cho ông nội điều người của Bộ Tư pháp tới bắt Diệp Lâm.
Lần trước mình không chiếm lý nên ông nội mặc kệ mình. Còn lần này thì sao?
Tôn Văn Thành bị đánh trong quá trình chấp pháp, cho dù không tìm ông nội mình thì Bộ Tư pháp cũng sẽ không đứng yên nhìn.
“Đúng rồi, mau gọi người của Bộ Tư pháp tới bắt anh ta đi!”
Nghiêm Bất Khí vui sướng khi người gặp họa.
“Ây da, phiền phức rồi đây!” Hầu Quán Quân sốt ruột thay Diệp Lâm: “Anh Diệp, mau chạy đi, mau ra ngoài trốn đi!”
“Trốn hả?” Nghiêm Bất Khí cười lạnh ra tiếng: “Lưới trời tuy thưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-long-vuot-nguc/3513847/chuong-959.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.