Cô vẫn luôn ngồi ở bên Trọng Phong, khóc mệt liền ngủ, tỉnh ngủ lại khóc, cho đến tận khi không còn nước mắt mà rơi nữa.
Bên ngoài trời tối hai lần, sau lần thứ ba không lâu, đột nhiên có tiếng đập cửa.
Giọng nói đầy nôn nóng của Đại Hào vang lên ngoài cửa: “Tống Tân, mẹ nó đừng giả chết. Ông đây từ xa lái xe đến mà cô tiếp đón khách thế à?!”
“Mau mở cửa cho tôi! Dù cô không muốn gặp tôi cũng phải nể tình Sở Sáo bị thương mà vẫn lặn lội đường xa tới chứ?!”
“Có nghe thấy không! Không mở cửa ông đây phá cửa đấy!”
Tống Tân ngẩng đầu nhìn thoáng phòng khách, muốn đi mở cửa nhưng dù dùng tay chống nhưng vẫn không có sức đứng dậy.
Liên tục nhiều ngày không ăn uống, cô còn sống là may lắm rồi.
Tiếng đập cửa càng ngày càng to, Đại Hào lại hét vài tiếng, không thấy ai đáp liền bắt đầu bạo lực đá cửa.
Chỉ ba bốn đạp anh ta đã đá tung cửa, vội vàng xông vào.
Anh ta từ phòng khách chạy vào phòng ngủ, thấy Tống Tân ngồi dưới đất và Trọng Phong nằm trước mặt cô.
Đại Hào sững sờ một lát mới nói: “Này, Cô… Cô đi rửa mặt đi, tôi nấu chút đồ ăn cho cô. Nhìn cái dáng vẻ lúc này của cô mà xem, trận tiếp theo định vượt qua kiểu gì?”
Sở Sáo chậm rãi đi từ phía sau anh ta, nhìn có vẻ vẫn chưa khỏi hẳn.
Tống Tân ngẩng đầu cười với họ, cố nói gì đó nhưng chưa kịp cất tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-hoan-di-loai-nguoi/2414236/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.