Tống Tân sững sờ rất lâu cũng không dám mở mắt.
Cho đến khi một bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, cô mới chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt là nụ cười của anh.
Trọng Phong nhìn có vẻ vẫn rất yếu, nằm yên không ngồi dậy. Nhưng anh đang cười, đôi mắt xinh đẹp sâu thẳm thỉnh thoảng chớp chớp.
Anh tỉnh rồi sao?
Tống Tân không tin vào mắt mình, cô thậm chí không dám thở mạnh.
Cô sợ đây chỉ là một giấc mơ đẹp, không cẩn thận sẽ tỉnh lại mất.
Trọng Phong gắng gượng cầm tay cô, khẽ nói: “Tôi về rồi.”
Tống Tân cảm nhận được lực truyền tới từ ngón tay, chần chờ một lát mới nhẹ nhàng cầm lại, thật cẩn thận hỏi: “Đây không phải mơ chứ?”
Trọng Phong cười thành tiếng, khẽ nói: “Đương nhiên không phải… Nhưng bây giờ tôi phải đi về một chuyến, em đừng lo lắng, chỉ là chúng nó cần chút thời gian sửa chữa cơ thể tôi mà thôi. Em phải ngoan ngoãn ăn cơm ngủ nghỉ đấy, tôi sẽ về ngay.”
Trong lòng Tống Tân còn có chút hoảng loạn, nghe anh nói thế liền nắm chặt tay anh theo bản năng, vội vàng hỏi: “Anh phải đi sao? Đi bao lâu?!”
“Nhanh thôi…” Anh vừa nói được hai chữ liền đột nhiên biến mất.
Ngón tay Tống Tân nắm hẫng, mà chăn mỏng đắp trên người Trọng Phong cũng xẹp xuống.
Cô sững sờ một lát, mới thất thanh gọi: “Trọng Phong!”
Đại Hào xông vào, Sở Sáo theo sát phía sau.
Nhìn thấy tình hình trong phòng, Đại Hào đứng sững ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-hoan-di-loai-nguoi/2414233/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.