Tống Tân ôm Trọng Phong ngồi thật lâu, lâu đến mức hai mắt sưng đỏ gần như không mở nổi nữa, cô mới dần bình tĩnh lại.
Cô bật vòng tay lên, liên lạc với Đại Hào.
Anh ta nhấc máy gần như ngay lập tức, nôn nóng hỏi: “Sao rồi?”
Anh ta muốn hỏi Trọng Phong sao rồi, nhưng lại không dám nhắc tới tên anh.
Tống Tân trả lời một câu, nhưng giọng lại khàn đến mức không nghe nổi.
Cô ho khan một tiếng, hắng giọng, rồi mới từ từ nói: “Anh ấy đang nghỉ ngơi.”
Đại Hào ngẩn ra, miễn cưỡng cười gượng, gật đầu: “Không sao là tốt rồi…”
Dù anh ta có ngốc cũng nhận ra cô đang nói dối.
“Sở Sáo đâu?” Tống Tân hỏi.
Đại Hào chần chờ một lát, mới nói: “Cậu ấy bị bắn nát viên đá giữa ngực, chính là viên đá giúp cậu ấy có cảm giác ấy… Nhưng may là không chết.”
“Vậy là tốt rồi.” Tống Tân cúi đầu nhìn Trọng Phong nằm trước mặt, chậm rãi hỏi: “Anh có cách liên lạc với chúng nó, phải không?”
Đại Hào nghe vậy, vẻ mặt lập tức trở nên lo lắng, dùng giọng điệu cẩn thận Tống Tân chưa bao giờ nghe thấy, hỏi: “Cô muốn làm gì?”
Tống Tân khẽ chớp đôi mắt sưng đỏ, nước mắt lại rơi xuống.
Cô dùng mu bàn tay lau đi, nói: “Tôi muốn cứu anh ấy.”
“Tôi…” Đại Hào muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Bây giờ cô cũng có thể liên lạc được với chúng nó đấy, quyền lợi của top 3. Nhưng… Cô tốt nhất đừng làm gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-hoan-di-loai-nguoi/2414238/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.