Chương trước
Chương sau
**Phân điện thành Lạc Tinh**  

             **Phân điện thành Lạc Tinh**  

             “Tiền bối Kim Hiên, ngài là cường giả cấp Viên Mãn, có muốn gia nhập vào trong phân điện thành Lạc Tinh Huyền Linh Tông chúng ta không, đa số tài nguyên của thế giới Huyền Linh, còn có gần như tất cả cường giả cấp Viên Mãn đều ở Huyền Linh Tông chúng ta, hoàn cảnh tu luyện bên trong khẳng định so với bên ngoài tốt hơn rất nhiều.”, ánh mắt Viêm Mọc chuyển động 1 chút, mời nói.  

             Bên ngoài Huyền Linh Tông, rất nhiều cường giả cấp Lĩnh Chủ âm thầm đột phá lên cấp Viên Mãn, không gia nhập vào bên trong. Viêm Mộc chỉ định thử nói ra lời mời.  

             Nếu thật sự thành công, anh ta sẽ nhận được khen thưởng rất lớn.  

             Sắc mặt Dương Thiên hơi động, nhưng cự tuyệt nói: “Có cơ hội lại nói đi.”  

             “Thất bại rồi?”, trong lòng Viêm Mộc lập tức trùng xuống.  

             “Được rồi, ta đi đây, hy vọng có cơ hội vẫn có thể gặp lại.”, Dương Thiên vẫy tay, trực tiếp bay về phía xa.  

             Trên hiện trường, chỉ còn lại 3 người Viêm Mộc.  

             “Sư huynh, vị cường giả cấp Viên Mãn Kim Hiên này từ nơi nào đi ra? Phân bộ thành Lạc Tinh Huyền Linh Tông chúng ta tổng cộng có 20 vị trưởng lão cấp Viên Mãn, còn có 1 vị điện chủ cấp Hư Thần, toàn thành Lạc Tinh đều trong sự khống chế của chúng ta, giống như những cường giả cấp Lĩnh Chủ hoàng cảnh không gia nhập vào phân bộ Lạc Tinh chúng ta, chúng ta đều có tin tức chi tiết, cường giả cấp Viên Mãn mới chỉ có thể ra đời từ đó, nhưng trong đó không có Kim Hiên.”, Hổ Luân nói.  

             “Đúng vậy, anh, nhìn bộ dạng của tiền bối Kim Hiên, giống như muốn gia nhập vào cung điện chúng ta, cuối cùng lại do dự.’, Viêm Nguyệt nói.  

             Viêm Mộc trầm tư 1 lát, vẫy tay nói: “Thế giới Huyền Linh lớn đến mức nào, phân bộ thành trì chúng ta chỉ chiếm 1 phần 3 khu vực, vãn còn 2 phần 3 khu vực đều là hoang mạc, trong đó khẳng định có khổ tu giả đang tiềm tu, đột phá lên cấp Viên Mãn, không có gì kỳ quái. Huyền Linh Tông chúng ta không phải cũng có 1 vài cường giả như vậy sao? Bỗng nhiên xuất hiện, thực lực đã đạt đến mức độ cực mạnh.”  

             Hổ Luân và Viêm Nguyệt gật đầu. Trước kia xác thực cũng có ví dụ như vậy.  

             “Được rồi, đi thôi, lần này ra ngoài mài giũa, săn giết những hung thú này, ở thời điểm cuối cùng, suýt chút nữa thì lật thuyền trên người con hung thú này. Lần này trở lại phải mau chóng tu luyện, đem pháp tắc lĩnh ngộ đến cực hạn rồi lại ra ngoài.”, Viêm Mộc nói.  

             Rất hiển nhiên, đây là tiểu đội 3 người, anh ta chiếm vị trí chủ đạo.  

             “Vâng, sư huynh.”  

             “Biết rồi, anh.”  

             Hổ Luân và Viêm Nguyệt gật đầu.  

             Thân ảnh bọn họ vụt qua, nhanh chóng bay về phía xa.  

             ……  

             Dương Thiên đang nhanh chóng bay đi, hoang mạc dưới chân càng ngày càng nhỏ, dần dần xuất hiện 1 vài thực vật, còn có rất nhiều hung thú nhỏ yếu.  

             “Cuối cùng cũng rời khỏi hoang mạc rồi!”, Dương Thiên thở phào 1 hơi.  

             Lần đầu tiên tiến vào thế giới Huyền Linh này, hắn không để lại toạ độ không gian ở các nơi, lại không thể dựa vào phi thuyền, chỉ có thể bằng tốc độ của chính mình chậm rãi phi hành.  

             “Diện tích hoang mạc bí cảnh Huyền Linh chiếm 2 phần 3 tổng diện tích, linh lực bên trên rất loãng, cũng có rất nhiều hung thú, không thích hợp để cư trú.”  

             Dương Thiên suy nghĩ, rời khỏi hoang mạc, chính là thành trì của thế giới Huyền Linh.  

             “Hử?”, trong lòng Dương Thiên bỗng nhiên dâng lên 1 chút cảm giác kỳ dị, ánh mắt hắn hơi động, nhìn về phía xa.  

             ở 1 bụi cỏ thấp bé, 1 bé trai chỉ có 10 tuổi, đang chậm rãi hành tẩu, trong tay đang cầm 1 thanh trường đao dài nửa mét, chẳng qua thanh đao đã bị gãy.  

             Ở 1 bụi cỏ thấp bé, có 1 cậu bé chỉ khoảng 10 tuổi, đang chậm rãi bước đi, trong tay đang cầm 1 thanh trường đao dài nửa mét, chẳng qua thanh đao này đã gãy, trong mắt còn có 1 tia cảnh giác.  

             Chẳng qua, khiến người ta cảm thấy kỳ quái chính là, trên lưng của cậu bé có 1 cô bé chỉ khoảng 5,6 tuổi.  

             Cô bé có khuôn mặt xanh xao vàng vọt, trên mặt còn có sự tái nhợt, quần áo rách tung toé, nhìn chân, giống như đã chịu thương thế gì đó, hiện lên màu đen khô khốc, xem ra là bị trúng độc.  

             Kỳ thực, bộ dạng cậu bé cũng không tốt hơn chỗ nào, quần áo toàn thân cũng rách tung toé, xanh xao vàng vọt.  

             “Ca ca, chúng ta đi chỗ nào?”, cô bé được anh của mình cõng trên lưng, nhỏ giọng hỏi.  

             “Tiểu Vũ, ta mang muội đi tìm linh quả, trị tốt thương thế trên chân muội, muội không phải vẫn luôn muốn đứng lên sao?”, cậu bé nói.  

             “Muội thật sự có thể đứng dậy sao?”, trong mắt cô bé loé lên 1 tia hy vọng.  

             “Nhất định sẽ, ta đã hứa với Tiểu Vũ, thì nhất định sẽ làm được.”, cậu bé dùng lực gật đầu.  

             “Vâng, huynh là lợi hại nhất.”, cô bé kiên định nói.  


             Cậu bé ném từng viên đá trong tay, hướng về phía bụi cỏ.  

             Sau khi ném về phía các nơi trong bụi cỏ, bỗng nhiên, trong bụi cỏ leo ra 3 con bò cạp độc dài khoảng 40 cm, độ dài thân thể nó chỉ khoảng 10 cm, nhưng phần đuôi lại dài đến 30 cm, phần cuối đuôi có gai độc vô cùng sắc bén, nhìn qua khiến lòng người sợ hãi.  

             “Ca ca.”, trong mắt cô bé nhất thời lộ 1 tia hoảng sợ.  

             “Không cần lo lắng, Tiểu Vũ, chỉ là đuôi dài 30 cm mà thôi, anh nhất định có thể đuổi chúng nó đi.”, cậu bé nắm chặt đao gãy trong tay, lại nhặt mấy viên đá, ném về phía con bò cạp.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.