Chương trước
Chương sau
Khí thế trên người cậu bé là cấp Sơ Sinh, xem ra là vừa tiếp xúc với tu luyện.  

             3 con bò cạp đuôi dài nhìn cậu bé trước mắt, lại không có sợ hãi chút nào, vậy mà trực tiếp bò về phía cậu bé.  

             Soạt!  

             1 con bò cạp đuôi dài vậy mà nhảy lên, bổ thẳng về phía cậu bé.  

             “Chết cho ta!”, trong lòng cậu bé vô cùng bình tĩnh, hơi cong thân mình, đao gãy trong tay vẫy động, tìm chuẩn cơ hội, vậy mà đem con bò cạp đuôi dài này chém thành 2 nửa.  

             Nhìn động tác của cậu bé điêu luyện như vậy, 1 đao này có lẽ đã luyện vô số lần.  

             Thật khó có thể tưởng tượng được, cho dù là người thành niên cấp Sơ Sinh đối diện với con bọ cạp đuôi dài này cũng có sợ hãi nhưng cậu bé lại 1 đao đem nó giết chết.  

             Thi thể của bọ cạp đuôi dài lúc rơi trên mặt đất, giống như đã khơi dậy sự phẫn nộ của 2 con bọ cạp đuôi dài khác.  

             Chúng nó không hề sợ hãi nhanh chóng bổ về phía cậu bé.  

             “Ca ca, muội sợ!”, cô bé trên mặt đầy sự sợ hãi. Là 1 loại sợ hãi tự nhiên đối với bọ cạp đuôi dài trước mắt.  

             “Tiểu Vũ, có ta ở đây.”, cậu bé an ủi em gái của mình, ánh mắt lại luôn chú ý chặt chẽ đến động tác của 2 con bò cạp đuôi dài.  

             Soạt!  

             2 con bọ cạp đuôi dài còn lại vậy mà nhảy lên cùng lúc, 1 con bên trái 1 con bên phải bổ về phía cậu bé.  

             Cậu bé vẫy động đao gãy trong tay, tìm chuẩn thời cơ, trực tiếp giết chết 1 con bọ cạp đuôi dài, nhưng 1 con bọ cạp đuôi dài khác tránh thoát được đao gãy trong tay cậu bé, cái đuôi sắc bén chuẩn bị đâm trúng lên da thịt của cậu bé.  

             “Không tốt!”, trong mắt cậu bé lộ ra 1 tia kinh hoàng, kỳ thực cậu bé có thể ngay lập tức nghiêng thân mình, tránh thoát công kích của con bọ cạp đuôi dài này, nhưng sau lưng cậu bé là cô bé. Nên cậu bé không thể tránh đi.  

             “Chỉ có thể cứng rắn nhận công kích này, độc tố của nó mình có thể kiên trì, dùng nửa quả Hồng Nguyệt là có thể khôi phục, còn nửa quả vừa hay cho Tiểu Vũ dùng.”, cậu bé kinh hoàng chỉ trong giây lát, nháy mắt liền trở nên vô cùng lãnh tĩnh.  

             Cậu bé trơ mắt nhìn đuôi của bọ cạp đuôi dài sắp đâm trúng cánh tay của bản thân, nhưng cơ thể của cậu bé lại không thể kịp thời tránh thoát, cậu bé giơ trường đao bị gãy trong tay, con bọ cạp đuôi dài này có thể đâm trúng cậu bé, nhưng nó cũng sẽ phải chết không thể nghi ngờ.  

             Bỗng nhiên , 1 dao động vô hình lóe qua, cơ thể con bọ cạp đuôi dài này vậy mà lại trực tiếp trở thành hư vô. Cứ như vậy biến mất trong không khí.  

             “Hả?”, trong mắt cậu bé lộ ra 1 tia hoài nghi, nhanh chóng nhìn xung quanh, nhưng xung quanh không có bất kỳ hình bóng người nào.  

             Cậu bé thu lại ánh mắt, sự hoài nghi trong mắt cậu bé chỉ tồn tại trong nháy mắt, liền lộ ra sự vui mừng.  

             Cậu bé không bị thương, không cần dùng quả Hồng Nguyệt. Đây chính là kết quả tốt nhất.  

             Về phần cái khác cậu bé không hiểu, nên nghĩ nhiều cũng không có tác dụng gì.  

             “Ca, huynh không sao chứ?”, cô bé khóc nức nở hỏi.  

             Cô bé vừa nãy nhìn thấy bò cạp đuôi dài màu đen sắp đâm trúng anh trai của cô bé.  

             “Không sao, Tiểu Vũ, 3 con bọ cạp màu đen đã bị ta giải quyết hết rồi. Quả Hồng Nguyệt là của chúng ta rồi.”, cậu bé vui vẻ nói, nhanh chóng bay qua, trước tiên dùng đao chém mấy nhát xung quanh, xác định không có bất kỳ nguy hiểm gì nữa, sau đó đem quả Hồng Nguyệt hái xuống.  

             “Hái được Quả Hồng Nguyệt rồi!”, cậu bé vui vẻ nói.  

             “Tiểu Vũ, chúng ta về thôi, ta đem quả Hồng Nguyệt nấu thành canh, sau đó muội uống hết, thương thế trên chân khẳng định sẽ có chuyển biến tốt hơn rất nhiều.”, cậu bé vui vẻ nói.  

             “Đợi sau này ta tìm được càng nhiều quả Hồng Nguyệt, đến lúc đó khẳng định có thể chữa khỏi thương thế trên chân muội, chúng ta cùng nhau bái nhập vào 1 tông phái cường đại, trở thành cường giả, ai cũng không thể ức hiếp chúng ta nữa, muội nói xem được hay không?”  

             “Vâng.”, cô bé vui vẻ gật đầu.  

             Cho dù chân của cô bé bị thương, tuổi cũng còn nhỏ, không thể đi lại, nhưng anh trai của cô bé lại không rời bỏ cô bé. Trong mắt cô bé tràn ngập hy vọng.  

             “Thanh Dao.”, Dương Thiên nhìn chỗ bụi cỏ này, hơi nhắm mắt lại, đã từng có 1 cô bé xem hắn là chỗ dựa duy nhất của bản thân mình.  

             Điều này rất giống với tình cảnh của 2 anh em trước mắt.  

             “Thanh Dao, 2000 năm không gặp, không biết muội có quên ta không?”, Dương Thiên lắc đầu.  

             Cách thời gian hắn rời khỏi thế giới Cự Linh đã gần 2000 năm, lúc trước hắn cũng đã đồng ý với Thanh Dao sẽ đến thăm cô bé, nhưng thời gian dài như vậy, hắn không tiến vào thế giới Cự Linh, cũng không thể tiến vào đó.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.