Edit: Trường Uyên
“Quả là một tuyệt thế công tử, phong thần tuấn lãng. Nhìn xuống thảm cảnh phía dưới, lại ngẩng đầu chợt nhìn ánh sao, trong đáy mắt chứa cả bầu trời đầy sao đêm. Đêm đẹp như vậy, thích hợp uống rượu ngắm trăng, không thích hợp giết người phóng hỏa. Chỉ là người hành sự không hiểu ý trời” – Mạc Khuynh Cuồng
***
Cho đến khi nhìn dáng đứng quái dị của Vân Huyền Thiên, giật mình hiểu được bọn họ hiểu lầm cái gì, đột nhiên muốn cười, ha ha, cái này, tình đoạn tụ của bọn họ xem như đã được chứng thực rồi, Vân Huyền Thiên đáng thương cứ như vậy mà thành ‘thụ’ còn không tự biết.
“Tiểu Cuồng nhi, vì sao mọi người đều quái lạ như vậy?” Vân Huyền Thiên thấy ánh mắt mọi người rất quái dị, không kìm được hỏi nhỏ bên tai Khuynh Cuồng, chẳng nhẽ tất cả mọi người biết hắn bị quăng ngã?
Quay đầu, nhìn Vân Huyền Thiên đang ngây ngốc, Khuynh Cuồng thật sự nhịn không được tuôn ra một tràn cười kinh thiên: “Ha ha…” hồ ly, hôm nay sao trì độn như vậy! là bị nàng đánh đến ngốc sao?
“Tiểu Cuồng nhi, ngươi làm sao vậy? Hư…” Khuynh Cuồng thình lình cười to khiến Vân Huyền Thiên quá sợ hãi, khẩn trương hỏi, vừa động, cái mông đau đến mức hắn phải hít một hơi, mọi người nhìn càng thêm kì quái.
“Hồ ly, ngươi… Ngươi sao lại đáng yêu như vậy a! Ha ha…” Khuynh Cuồng một tay khoát lên vai Vân Huyền Thiên, cười đến quặng bụng, không phải nàng không có lương tâm chê cười hắn, mà là đùa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-de/2719255/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.