Edit: Trường Uyên
p.s: eidt chương này sao mà khó quá, các nàng đọc thấy có chỗ nào không hợp lý thì góp ý cho ta nha. Cám ơn các nàng đã ủng hộ
“Lăng ca ca, huynh là ánh mặt trời của ta, chỉ của mình ta” – Tử Phong, Bắc Cảnh
Dưới ánh trăng bàng bạc, lờ mờ, mặt hồ tĩnh lặng tựa gương, chiếu rõ bóng hai người dưới bầu trời đầy sao. “Tam hoàng tử, thỉnh.” Lăng Ngạo Trần tay cầm sáo ngọc, ức chế vui sướng cùng kích động nói.
Đôi mắt Khuynh Cuồng cũng hiện ra nhiều điểm hưng phấn, tinh mâu híp lại, khóe miệng khinh dương, đưa tiêu lên môi đỏ mọng, tiêu âm của khúc [hoa mai tam lộng] hùng hậu mà ra. Kể một đoạn tình giữa anh hùng và mỹ nhân, rung động đến tâm can, nhi nữ tình trường, anh hùng gan dạ.
Lăng Ngạo Trần đột nhiên dừng động tác thổi sáo, con ngươi đen nhìn chằm chằm Khuynh Cuồng sau một lúc lâu, tiêu sái cười, mắt mừng như điên: Hắn đang thăm dò ‘công lực’ nông sâu của mình sao?
Khép hờ mắt, cảm thụ được thần vận trong tiêu âm, kích động trong lòng và kinh ngạc sâu tận linh hồn không áp chế được nữa. Lăng Ngạo Trần thật sâu hít một hơi, bỗng giương đôi mắt, hắc đồng lóe ra tự tin, dương thần cười khẽ, sáo đặt bên môi, tiếng sáo thanh linh dung nạp vào tiếng tiêu, tự nhiên như thế, tiêu địch vốn là một.
Khuynh Cuồng ý cười tán thưởng, địch âm, tiêu âm đồng thời vang ra giữa bóng đêm, tiếng sáo du dương tựa như chim hoàng oanh trong ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-de/2719252/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.