"Trời ơi anh, sao gọi anh bao nhiêu cuộc mà anh không bắt máy? Anh bận gì bên đó mà không nhận điện thoại của em? Suýt nữa em đã báo anh mất tích rồi."
Không đợi anh trả lời, Trần Mặc đã bắt đầu một tràng phàn nàn.
Phượng Quan Hà đau đầu vuốt mặt. Nhưng cậu ta nói vậy chứng tỏ tình hình cũng không đến nỗi cấp bách, vì nếu thật sự có chuyện nghiêm trọng thì quân đội sẽ cố gắng tìm ra thông tin khách sạn và liên lạc với anh, suy nghĩ này khiến anh nhẹ nhõm hơn.
Anh không còn ý định làm chuyện kia nữa. Tần Nguyệt Oánh bất lực nhìn khối phồng lên trước mắt mình từ từ xẹp xuống và sờ nó như một đứa trẻ tò mò.
Phượng Quan Hà hất nhẹ tay cô ra, hỏi: "Tình hình hiện giờ thế nào?"
"Cũng may, đó không phải máy bay của quân khu chúng ta mà của khu bên cạnh, nửa đêm bay qua bị rơi xuống," Trần Mặc nói, "Đêm qua không gọi được cho anh làm mọi người đều cuống lên không biết làm sao, trời tối không biết nên tìm ở đâu nhưng lại lo sẽ gây cháy rừng. Cũng may thủ trưởng đến ngay trong đêm rồi."
Phượng Quan Hà lại đau đầu, nhớ tới việc giờ này mình ở đây đều tại ông già nghịch ngợm kia, nhưng thật trùng hợp là bắt được thư ký Tần.
Anh cầm điện thoại nằm trở lại giường, tìm một tư thế thoải mái. Tần Nguyệt Oánh gối đầu lên tay anh, vểnh tai lên nghe trộm.
Trần Mặc ở đầu bên kia nói tiếp: "Ông già thủ trưởng bí mật đến đây, ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3737116/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.