🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tên chương:Phòng sex - 炮房: ám chỉ phòng tình dục hoặc nơi đàn ông "bắn" vàoNgười nổi tiếng trên mạng: nam chính (sau video ở trung tâm thương mại)

===

Cả đêm Tần Nguyệt Oánh không có một giấc ngủ yên.

Nếu tính cả thời gian ngất đi thì chắc cô cũng được coi là đã ngủ. Nếu không tính thì đúng là họ đã làm suốt đêm, từ khi trời bắt đầu tối cho đến rạng sáng.

Trước đây cô chưa bao giờ phát hiện người đàn ông mình cưới lại vô liêm sỉ như vậy. Đồ vật kia vùi vào cô và bắn đầy bên trong, còn anh thì duỗi thẳng lưng nhẹ nhàng ma xát, lúc lui ra còn yêu cầu cô kẹp chặt rồi lại đẩy đến tận cùng, đã vậy còn liên tục thì thầm hỏi cô xem đã đủ đậm đặc chưa......

Một em bé tuổi rắn đã cho anh quá nhiều lý do để làm những việc vô liêm sỉ. Tần Nguyệt Oánh bị lăn lộn đến mức thể xác và tinh thần đều kiệt quệ, đành miễn cưỡng đồng ý những đề nghị vớ vẩn của anh.

Chẳng hạn như, với tư cách là một người chồng, anh có trách nhiệm đáp ứng nhu cầu tình dục cho vợ mình khi cô mang thai.

Hay là, nếu cô bị căng sữa và tràn ra thì sẽ rất lãng phí, thay vì để bé rắn tự ăn thì tốt hơn nên để anh ăn cùng.

Đương nhiên, điều quan trọng nhất là dù có em bé thì tình cảm giữa họ vẫn phải được ưu tiên lên trên hết.

Cuối cùng trời cũng sáng. Sau khi đòi hỏi cô không biết bao nhiêu lần, người chồng luôn miệng nói yêu thương cô mới chịu ngừng hung hăng, ôm cô vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi cùng cô lên giường ngủ.

Trong căn phòng đôi có một giường tình dục và một giường ngủ, chức năng được phân chia rất rõ ràng.

Nhớ tới căn phòng mới được trang trí ở nhà mình cũng thiết kế theo kiểu phòng đôi thế này, Tần Nguyệt Oánh chợt cảm thấy đau đầu, dường như cô cũng hình dung được cuộc sống khi sống chung nhà sau này sẽ thế nào.

Cả đêm không ai nói gì mà chỉ cùng nhau ngủ cho đến khi mặt trời lặn.

Cô bị một thanh sắt chọc vào người và tỉnh lại, cơ thể bị vây trong vòng tay của người đàn ông.

Phượng Quan Hà say mê hôn gáy cô, áp cơ ngực rắn chắc của mình vào lưng cô và thở dốc đầy kìm nén, giống như một chú cún mong ngóng được vuốt ve nên cứ bám chặt lấy con người.

Nhận ra cô đã tỉnh, anh xấu hổ rút tay lại, giải thích: "Chào cờ buổi sáng, anh nhịn không được."

Tần Nguyệt Oánh không chút do dự dùng khuỷu tay đẩy anh ra và trừng mắt.

Mấy giờ rồi mà còn "chào cờ buổi sáng", sao không đổi thành "chào cờ hoàng hôn" đi?

Phượng Quan Hà lại thử sáp vào, lần này đổi xưng hô, "Điếm nhỏ....."

Còn biết cách ứng biến linh hoạt cơ đấy...... Tần Nguyệt Oánh trừng mắt, không né tránh mà kẹp chặt dương vật của anh giữa hai chân, ngăn anh lại rồi trở mình xuống giường đi rửa mặt.

Phượng Quan Hà vừa tổn thương vừa ngỡ ngàng. Gậy thịt cô đơn ngẩng cao đầu như đang chế giễu anh không được ai an ủi, mùi hương của cô thì vẫn quan quẩn trong lồng ngực anh. Không thể tin nổi, đêm qua họ tình cảm quấn quít như vậy mà ngủ một giấc dậy anh đã bị bỏ rơi như một chiếc giày rách?

Chẳng lẽ là do anh làm hơi quá?

Tần Nguyệt Oánh nhanh chóng đi ra, liếc nhìn anh một cách lạnh lùng. Phượng Quan Hà không muốn tự chuốc lấy rắc rối nên chán nản đi vào và ở trong phòng tắm một lúc lâu.

Khi anh ra ngoài, Tần Nguyệt Oánh đang nằm trên giường nói chuyện điện thoại với giám đốc Từ.

Giữa phòng tắm và giường ngủ cách nhau một góc 90 độ, vừa đủ cho một người đứng, Phượng Quan Hà chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng lui lại, lén lút lắng nghe.

Không biết giám đốc Từ nói gì với vợ anh mà khiến cô cười lên cười xuống. Thiện cảm của Phượng Quan Hà với người đàn ông kia bỗng dưng bay biến. Rõ ràng trước lúc bước vào cuộc họp vợ anh đã nói dối rằng con họ đã lớn, nhưng ai biết được với lòng dạ đen tối của đám đàn ông bên ngoài?

Anh đứng đó buồn bực nghe một lúc, đến khi vợ anh bật loa ngoài rồi cười nói tiếp thì Phượng Quan Hà mới hiểu -- thì ra giám đốc Từ nghe nói cô trả phòng nên lo lắng cho vấn đề an toàn của cô.

Vẻ mặt anh hơi dịu lại, nhưng ngay sau đó lại nhíu mày.

Tên kia có thân phận gì! Vợ anh còn cần người ngoài phải lo?

Phượng Quan Hà rất muốn tiến lên, bắt thư ký Tần xác nhận danh phận của mình, nhưng nghĩ lại thì đêm qua anh đòi hỏi cô quá đáng như vậy, hôm nay tốt nhất không nên chọc giận cô nữa.

Bởi vậy, anh chỉ hé một mắt ra và âm thầm quan sát.

Hình như vợ đang nhìn anh!

Anh giật mình lùi lại sau tường. Phản ứng của anh nhanh như vậy, chắc vợ sẽ không phát hiện ra.

Cô chỉ nói mấy câu rồi kết thúc cuộc gọi, Phượng Quan Hà lúc này mới nhận thấy mình đã rửa mặt quá lâu, điều này rất bất thường. Với tâm trạng thấp thỏm, anh lại nghiêng mình ra nhìn lần nữa......

Trên giường, Tần Nguyệt Oánh nhìn chằm chằm về hướng của anh, ngoài bộ ngực phì nhiêu thì khóe môi còn treo một nụ cười tà ác.....

Trong lòng Phượng Quan Hà kinh hãi, bị phát hiện rồi!

Anh giả vờ bình tĩnh thu người lại, vừa quay đầu lại phát hiện ngay cạnh cửa phòng tắm có một chiếc gương soi toàn thân.

Vừa rồi, mọi việc anh làm trong phòng tắm và cả ở góc tường đều đã bị cô nhìn thấy hết!

Anh thậm chí còn để cửa mở mà "tắm"......

Mặt anh đã đỏ lại càng đỏ hơn, trong lòng càng xấu hổ và tức giận vì bị trêu đùa. Phượng Quan Hà bước nhanh ra, nhìn thấy dáng vẻ hả hê khi thấy người gặp họa của cô gái trên giường mà tức nghẹn, lập tức nhào tới cù cô!

Hai người cứ ăn mặc "mát mẻ" mà đùa giỡn nhau như vậy. Tần Nguyệt Oánh bị cù vào điếm nhạy cảm, cảm xúc kìm nén trong lòng được giải phóng ra, cô không nhịn được cười to, nước mắt cũng chảy ra. Thật sự quá nhột, sau một lúc bị kích thích liên tục cô mới chịu vừa cười vừa cầu xin anh dừng lại. Khi thấy mình cầu xin thất bại, cô lại đạp loạn vào anh mấy cái...... Chẳng bao lâu, những bộ quần áo đơn giản cũng bị trận chiến giữa hai người làm tổn hại.

Phượng Quan Hà dừng lại nhìn cô, đột nhiên phát hiện nụ cười của mình đã lan đến khóe miệng. Không phải rất kỳ lạ sao? Rõ ràng anh bị bẽ mặt, nhưng lăn lộn cô một hồi lại bất giác bật cười không rõ lí do.

Tần Nguyệt Oánh cũng nhìn anh, đôi mắt phượng còn vương nước cũng ngẩn ngơ. Trước đây cô chưa từng thấy chồng mình cười như vậy!

Cô nhớ lại bức ảnh mà anh chụp chung với mọi người ở tiệc rượu. Anh biết cách mỉm cười, biết nên cong môi bao nhiêu là đủ... Tuy vậy, trong mắt anh luôn có một chút lạnh nhạt và khó gần.

Nghĩ đến nguyên nhân nào đó, lòng cô chợt mềm nhũn.

Khoảnh khắc họ tựa trán vào nhau và dừng lại nhìn đối phương, ý cười trên môi dần tắt, trận đùa đã qua nhưng tiếng thở dốc vẫn còn đó và quanh quẩn mãi giữa hai người.

Phượng Quan Hà nhìn vào mắt cô -- chỉ nhìn thôi anh đã không còn suy nghĩ được điều gì khác. Tiếng thở của anh dần trở nên rõ ràng, anh chậm rãi cúi đầu ngậm lấy môi cô và hôn thật lâu.

Bầu không khí nhanh chóng trở nên ái muội.

Cơ thể sinh ra phản ứng, ôm nhau...... tất cả diễn ra rất tự nhiên. Thân thể nặng nề của anh đè lên cô, cổ anh bị ôm, hai người nhìn nhau, chỉ một ánh mắt là đủ để Phượng Quan Hà biết cô cũng bằng lòng!

Trong lòng anh thầm cảm ơn đứa con tuổi rắn chưa ra đời của mình. Bởi nhờ vậy mà anh xác nhận được vợ yêu mình.

Không ai lên tiếng.

Anh cởi quần áo của cô, mới được nửa chừng thì điện thoại trên tủ đầu giường chợt rung nhẹ.

Sắc mặt Phượng Quan Hà nhất thời xám xịt.

Nhìn ánh mắt buồn cười của cô, anh buông cô ra rồi bắt máy.

"Anh," Trần Mặc ở đầu bên kia nói thẳng, "Ta có một trực thăng bị rơi xuống núi."

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.