Một người no cơm no rượu thường dễ làm ra những việc không tốt.
Phượng Quan Hà phát hiện cô gái của mình kiên quyết thực hiện mục tiêu đến mức đáng sợ.
Nửa buổi tối trôi qua, anh không nhớ mình đã bị ép bao nhiêu con hàu sống và uống bao nhiêu rượu.
(Editor: đoán xem ăn hàu sống để làm gì :">)
Anh không đồng tình, đến trai bao cũng không bị nhồi nhét nhiều như vậy, nhưng vợ anh đã thanh toán tiền đồ ăn nên việc phản đối này không có tác dụng.
Anh nói nếu mình có nhiều tiền tiêu thì hóa đơn hôm nay đáng ra đã do anh trả, bởi vậy đề xuất cô tăng tiền tiêu vặt của mình lên. Nhưng vợ lại bảo anh để dành chỗ tiền đó cho bé rắn nên không chấp nhận đề nghị của anh.
Trong căn phòng mà lúc nào cũng có thể có người ra vào, cô không ngừng động chạm lên xuống khiến cả người anh rạo rực. Vì luôn nhớ không được làm chuyện đó trong hoàn cảnh dễ khiến cô bị lộ, nên anh chỉ có thể kìm nén lại và chịu đựng.
Ăn xong bữa cơm, cô bỏ mặc anh trong tình trạng bứt rứt mà đi loanh quanh mua sắm.
Phượng Quan Hà đã quên mất mình trở về được bằng cách nào.
Anh đi theo sau cô, trông như một chú chó. Loại rượu Nhật nhạt nhẽo tất nhiên không thể làm anh say, nhưng khả năng suy nghĩ thì giảm đi đáng kể, trong đầu anh không còn nghĩ được gì khác ngoài việc phải lật ngược tình thế này trước cô.
Cửa phòng vừa đóng lại, anh lập tức kéo cô vào lòng như cách hai người gặp nhau tại đây hôm qua và ngấu nghiến môi cô.
Sau đó tất nhiên là cởi thắt lưng.
Nhưng lúc này Tần Nguyệt Oánh chợt ngăn anh lại, cầm bộ quân phục mới giặt khô đến và nở nụ cười yêu nghiệt.
"Lưu lại kỷ niệm nhé."
Cô nói.
===
Phượng Quan Hà đã quên mình đồng ý như thế nào.
Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ là phải làm chết cô.
Khi lấy lại được chút tỉnh táo thì anh đã mặc xong bộ quân phục xanh theo yêu cầu của cô —— ngay cả mũ và găng tay trắng cũng được đi vào nghiêm chỉnh, bản thân anh thì đang đứng trước tấm gương toàn thân trong phòng và xuyên xỏ cô.
"Chủ nhân...... cặc chủ nhân không có bao thật mạnh mẽ, a ha... sướng chết em rồi..."
Cô gái nhỏ được anh bế bổng lên như bế trẻ nhỏ đi tiểu, hai chân dang rộng, âm hộ hồng hào siết chặt dương vật màu tím sẫm đang đâm phầm phập của anh, nước dâm chảy xuống ròng ròng.
Những tiếng thét phóng đãng khiến anh hơi tỉnh táo lại, nhìn vào gương thì thấy cô đang mặc bộ đồ hầu gái mới mua.
Cô chật vật giơ điện thoại lên quay và khéo léo tránh mặt mình đi. Dù vậy, toàn bộ cơ thể dâm đãng đang bị đụ của cô cùng người đàn ông mặc quân phục đang hung bạo xuyên xỏ vẫn hiện rõ trên màn hình.
Trang phục của cô là sự kết hợp giữa hai màu đen trắng trang nhã, nhưng dưới cổ áo lại để lộ hẳn hai vú tròn trịa, có hai miếng dán nhỏ hình chữ thập che núm vú lại nhưng không che được hết vùng sưng đỏ do bị quất lúc trước.
Thứ này chẳng phải chỉ càng dụ dỗ đàn ông bóc ra sao?
Chiếc váy dài bồng bềnh đáng yêu bị vén lên tận chỗ âm hộ, còn không che được bằng cái tạp dề ren buộc ở eo cô.
Khi anh ra vào, tạp dề bay lên rồi lại rơi xuống, âm hộ non mềm đang ngậm dương vật lúc ẩn lúc hiện trước gương. Cảnh tượng tục tĩu như vậy rõ ràng lại càng dụ dỗ đàn ông không ngừng lao vào...
Phượng Quan Hà thở hổn hển —— anh nhận ra mình đã rất động tình rồi.
Những đường gân hơi gồ lên trên trán anh, đôi găng tay trắng vừa hay đặt lên mép ren của chiếc tất, nhưng anh vẫn có chút tiếc nuối vì không thể dùng tay trần trực tiếp chạm vào nó.
Linh hồn và thể xác của anh như bị tách rời khỏi nhau. Một bản ngã của anh liên tục xâm nhập vào trong cô, tham lam hưởng thụ khoái cảm, trong khi một bản ngã khác lại đứng trên cao, lạnh lùng nhìn xuống và phê phán, chế giễu...
Anh điên rồi sao?
Tần Nguyệt Oánh nở nụ cười mê dại, đôi mắt vô hồn vì bị đụ chuyển từ trong gương đến màn hình.
"A...... chủ nhân, chứng cứ làm việc xấu, đã bị... a ha...... điếm nhỏ, nắm giữ, hiện giờ đầu hàng...... còn, còn kịp... a ư a a!"
Phượng Quan Hà biết mình điên rồi mới đồng ý với yêu cầu của cô. Nếu chuyện này lộ ra ngoài thì sự nghiệp mười năm qua của anh sẽ bị hủy hoại, thậm chí sẽ bị trục xuất khỏi quân đội với hai bàn tay trắng!
Cô muốn hại chết anh đúng là dễ như trở bàn tay rồi?
Nhưng thể xác còn lại đây của anh vẫn không thể dừng quan tâm cô, vuốt ve cô, nâng cô lên, ôm cô vào lòng, bàn tay đeo găng trắng vòng đến giữa hai chân cô, chạm vào nơi hai người kết hợp. Anh kéo chiếc tạp dề vướng víu lên lưng cô rồi vuốt ve nơi đó, khiến nước của cô thấm vào găng tay. Anh xoa xoa âm vật, ghé vào tai cô nhẹ nhàng hỏi: "Nơi này hôm qua bị đâm còn đau không?"
Anh thật sự khinh thường mình hiện giờ!
Cô gái nhỏ trong lòng anh quay đầu lại, trên khuôn mặt bị đụ chảy nước miếng hiện lên chút cảm động.
"A...... ưm, ư a...... em thích, thích được chồng đụ...... làm, làm điếm nhỏ của chồng, rất thích, rất hạnh phúc......"
Tần Nguyệt Oánh bị đâm lắc lư dữ dội, không còn rảnh quan tâm xem mình đã giấu mặt kỹ chưa.
"Đụ a...... đụ em, sâu hơn được không? Chồng không mang bao thật... a... bỏng, bỏng chết Oánh Oánh...... rất thích chồng không bao, lúc nào cũng không bao, đụ em thật ngọt ngào...... bướm nhỏ sắp... a... sắp bị chồng dập nát...... sướng... a... sướng quá a ha......"
Vậy đấy, hỏi một cái đầu chỉ nghĩ đến dương vật thì làm sao nhận được câu trả lời chính xác.
Rất nhanh cô cũng được như ý muốn.
Tử cung bị dương vật xuyên qua một cách tàn nhẫn, bao thịt nhỏ nằm sâu trong âm đạo bị giã như một cái bao dương vật. Cô được anh ôm trong tay, cơ thể bị xuyên xỏ liên tục và xóc nảy lên xuống, giống như một chiếc cốc thủ dâm đang dùng nơi non mềm của mình hầu hạ anh.
"A a a......"
Khuôn mặt đỏ bừng của cô trở nên hưng phấn, vui sướng đến nỗi mất trí, chiếc camera lạnh lùng cũng vô tình ghi lại vẻ mặt mê dại của cô khi bị đâm thô bạo.
Nhưng giờ chuyện đó có gì quan trọng?
Tần Nguyệt Oánh hít nhanh mấy hơi rồi thoáng bình tĩnh lại, cô cười ngây ngốc rồi lại đong đưa vòng eo trong tay anh phóng đãng hơn.
Cô biết mình đã chọn đúng, chỉ có người đàn ông trước mặt mới mang lại cho cô niềm sung sướng tột độ nhường này.
Từ khi còn nhỏ cô đã luôn mong muốn kiểu đàn ông như anh.
Một người đàn ông kiên định và vững vàng, bình tĩnh và tự chủ, thân thể tráng kiện mạnh mẽ khiến người ta an tâm, biết bao dung và che giấu con người thô bỉ do hoàn cảnh trưởng thành sinh ra, nhưng lại có thể bộc lộ sự tục tằng thô thiển ấy ra khi làm tình cùng cô.
Phải rồi... sẽ thật tuyệt nếu đó là một người đàn ông chưa từng tiếp xúc với phụ nữ và dễ dàng bị cô trêu chọc đỏ mặt.
Trong thâm tâm, Tần Nguyệt Oánh biết mình bị ám ảnh một cách bất thường với kiểu đàn ông này. Khi còn nhỏ, vì vấn đề tâm lý nên cô luôn mong muốn được che chở. Đến lúc trưởng thành, hạt mầm nhỏ bé trong lòng cô cuối cùng cũng phát triển thành một cái cây cao chót vót. Thậm chí khi còn quen người yêu cũ, cô vẫn luôn vừa thủ dâm vừa mơ tưởng đến kiểu người yêu ấy, việc này khiến cô có cảm giác như mình đang ngoại tình.
Cho đến khi gặp được chồng mình, sự ám ảnh bất thường này cuối cùng cũng phát triển đến mức độ biến thái.
Cô rất thích, rất muốn, vô cùng khao khát bị cơ thể cường tráng của anh lính ấy khống chế và cưỡng hiếp tàn bạo, bị anh bắn nát cả bên trong......
Thật tội lỗi khi ngay lần đầu gặp gỡ, tiểu thư Tần đã có suy nghĩ tục tĩu như vậy.
Dương vật của anh vẫn cứng mãi chưa mềm, đâm cho cô dạng chân lên phun nước sướng không biết bao nhiêu lần, bộ phận riêng tư phơi ra trước ống kính.
Cuối cùng, lỗ tiểu của cô mở ra và co giật phun nước lên gương.
Chất lỏng bắn tung tóe ra ngoài, còn dương vật của anh vẫn nhét trong âm hộ cô. Với khuôn mặt của một con điếm dâm, cô giơ hai ngón tay lên trước ống kính để làm kỷ niệm.
Tâm nguyện của cô —— đã thành hiện thực!
==
(Editor: quý vị muốn ra từng chương một đều đều hay nhiều chương một lúc nhưng đợi edit lâu hơn nè. Cảnh báo là sắp bắt kịp tác giả, đến lúc đó chắc chờ tác giả dài cổ nhé :<)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]