Mùa đông đã đến, ba tháng chớp mắt đã trôi qua.
Niềm vui của kỳ nghỉ sắp tới cũng không xua tan được sự buồn bực trong lòng Phượng Quan Hà.
Lần trước vào thị trấn, xe bị đâm vào đuôi, anh thì không sao nhưng Trần Mặc lại rất xui xẻo.
Túi khí không bung ra nên anh ta đập mặt vào vô lăng, gãy mũi và mất một chiếc răng.
Anh đưa người đến bệnh viện trong thị trấn để nắn xương và nhổ răng. Anh ta gào to đến nỗi trong vòng bán kính mười dặm chắc đều biết tên anh ta là Trần Mặc.
Suy cho cùng thì có một sự đối lập đáng kể giữa cái tên và khả năng chịu đau của anh ta.
Nhưng chính sự xui xẻo lần này của Trần Mặc đã khiến góa phụ mà anh ta thích đau lòng đến mức ngày nào cũng mang cơm canh tới.
Chỉ là một vết thương nhỏ nhưng cô ta nôn nóng hỏi thăm khắp các mối quan hệ để sắp xếp cho người đàn ông của mình được chuyển vào ICU.
Khi ấy Phượng Quan Hà mới biết, thì ra đội phó giống như tên ngốc trong mắt anh vẫn luôn giữ hình ảnh là một người mạnh mẽ trước mặt góa phụ kia.
Khi một con người cứng cỏi sắp thép bị thương, người phụ nữ của họ chẳng lẽ không đau lòng?
Phượng Quan Hà chỉ hận tại sao người bị thương không phải là mình?
·
Gia đình Trần Mặc cũng nhanh chóng thể hiện sự quan tâm với vết thương của anh ta.
Đầu tiên họ gửi mười vạn cho anh ta để an ủi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619788/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.