Ngoài cửa sổ có tiếng lao xao, Phượng Quan Hà biết là từ quán ăn sáng dưới tầng khách sạn.
Mùa hè trời luôn sáng rất sớm, thời gian ban đêm cứ thế trôi đi, nhưng Phượng Quan Hà vẫn cảm thấy nó chưa đủ.
Tàn thuốc để lại một vết đỏ đậm trên mu bàn tay nhưng anh không để tâm. Anh lặng lẽ lắng nghe tiếng thở dốc ở đầu bên kia điện thoại, nét mặt dần trở nên dịu dàng.
Anh nhớ cô rất nhiều.
Camera bị ướt nên không nhìn được rõ, nhưng chỉ cần là cô thì dù là một cái bóng mờ ảo anh cũng thấy thật dễ thương.
Vào những lúc thế này, anh sẵn sàng cho cô thời gian tự sửa sai.
Làm nốt một lần cuối nhẹ nhàng đi, chỉ cần là vợ thì dùng cách gì cũng được. Hơn nữa, anh cảm giác được sau khi mình đồng ý với yêu cầu của vợ thì cô lại càng nhiệt tình với anh hơn. Anh rất thích cách vợ bám dính lấy mình. Chỉ tiếc trước đây mấy lần có cơ hội tốt để phát triển tình cảm mà anh lại bỏ lỡ vì vướng mắc tâm lý, anh......
Màn hình rung mạnh hai cái rồi lung lay liên tục, hình như cô vừa đá chân lên giá đỡ.
Suy nghĩ của Phượng Quan Hà bị đình trệ trong giây lát - không thể dùng góc quay đẹp kia để tiếp tục việc đang dang dở hay sao?
Sau đó, anh trông thấy cô gái nhỏ trên màn hình lật người lại, đôi chân nhỏ đạp một cái, tay kéo chăn lung tung rồi đắp lên người.
Phượng Quan Hà: ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuong-cung-xuan-tham/3619787/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.